Thập Niên 80, Chị Gái Tranh Gả Cho Tên Ăn Mày - 5
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:52:05
Cha rưng rưng nước mắt. Đây là cái gì chứ?
Làm lụng vất vả cả đời, cuối cùng con gái xuất giá mà ngay cả một buổi lễ hồn cũng . Mẹ cam lòng, đuổi theo xe chạy lâu.
“Lan Tâm , đến Quảng Thành đừng để chịu uất ức!”
“Có chuyện gì thì sai em gái con , đừng tự gánh vác!”
Giang Chấn , ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo, nắm tay kéo lên xe rời .
Cha thiên vị như , gì cũng chẳng lọt tai.
Đến Quảng Thành, Giang Chấn học viện hàng , chồng thì dẫn gặp phu nhân của các lãnh đạo.
khéo tay, qua là nhớ kiểu dáng quần áo.
Mấy vợ lính buôn bán nhỏ liền hỏi thử kinh doanh thời trang .
Dạo áo khoác da, quần ống loe hot vô cùng, nhắm mắt cũng kiếm tiền.
bàn bạc với chồng, bà hết sức ủng hộ.
Tối đó liền đưa một khoản tiền vốn, rằng: “Lãi thì của con, lỗ thì của .”
Chưa đầy một năm, việc kinh doanh quần áo của phát đạt, chồng khen giỏi giang, giao cả tài chính trong nhà cho quản lý.
Khi Giang Chấn nghỉ phép về nhà, đặt một phòng ở khách sạn sang trọng bậc nhất Quảng Thành, định cho một bất ngờ.
Tắm rửa xong, khoác lên chiếc váy ren, chợt thấy tiếng ồn ào bên ngoài, còn đập cửa thình thình.
vội quấn áo khoác lông cừu, qua mắt mèo cửa. Hình như là một phụ nữ, trông còn vẻ đang bắt gian.
Nghe kỹ , giọng điệu sắc bén , Thẩm Lan Tâm thì còn ai đây?
Mở cửa thấy chị , suýt chút nữa nhận .
Tóc xoăn của chị khô xơ chẻ ngọn, mặt đánh lớp phấn dày cộm cũng che sự tiều tụy đến cùng cực.
Chị gào lên:
“Giản Thiệu Dương! Anh đây cho ! tìm đến tận đây , nghĩ còn trốn ?!”
sững một lúc mới nhớ , Giản Thiệu Dương đúng là khách quen của khách sạn .
Hành lang ít ló đầu hóng chuyện. Cả tầng phòng cao cấp, thế nên Thẩm Lan Tâm mất nhiều công sức tìm Giản Thiệu Dương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-80-chi-gai-tranh-ga-cho-ten-an-may/5.html.]
tựa khung cửa rõ mồn một, thấy Giản Thiệu Dương cởi trần, ý định trốn tránh.
“Cô tìm thấy thì ? Cô là gì của ? Dựa mà quản ?”
Cái thái độ đáng ghét chẳng đổi chút nào, thậm chí còn thờ ơ hơn cả kiếp .
Thẩm Lan Tâm nghiến răng: “ là vợ , xem thể quản ?”
Đối diện vang lên tiếng lạnh lùng của đàn ông, như thể chuyện nực nhất đời.
“Vợ? Cô mặt dày quá đấy? Chúng tổ chức hôn lễ ? Đã đăng ký kết hôn ?”
“Trước đây chính cô thấy mấy món quà đó đeo bám đòi về Quảng Thành ?”
Đôi mắt Thẩm Lan Tâm đỏ hoe: “Là sẽ mua một căn nhà lớn để nuôi , còn sẽ cưới …”
“Cưới cô? Đừng mơ nữa. Từ đầu đến chân của cô chơi chán , cưới một cô gái nhà quê như cô để gì?”
“Hơn nữa, đừng tưởng ngu, nếu con trai nhà giàu nhất, cô và bố cô sẽ cứu ? Cô tưởng gì ?”
Hóa bọn họ còn đăng ký kết hôn? Dù bất ngờ nhưng nghĩ cũng thấy hợp lý.
Kiếp , dù cứu Giản Thiệu Dương, nhưng vẫn luôn giữ cách với .
Anh chiếm hữu thì chỉ cách kết hôn hợp pháp.
với Thẩm Lan Tâm thì khác.
Hạt Dẻ Rang Đường
Chị quá chủ động, chủ động đến mức chẳng cần đưa lời hứa hẹn nào cũng thể chiếm lấy chị .
Như bây giờ, chị đang cởi từng chiếc cúc áo khoác, quấn lấy Giản Thiệu Dương, cầu xin cho chị thêm một cơ hội.
Không ngờ Giản Thiệu Dương giơ tay lên, chặn chặt cánh cửa, mất kiên nhẫn : “Cô ngủ với thêm vài năm nữa, cũng cho cô danh phận ! Biết điều thì mau về nhà , đợi ở đây chơi chán , khi còn ghé thăm cô một chút.”
Nói xong, Giản Thiệu Dương liền “rầm” một tiếng đóng sập cửa .
Thẩm Lan Tâm gào lên: “Giản Thiệu Dương, đồ vô lương tâm, sẽ ngày cầu xin cưới !”
Cách vài mét mà cũng chịu nổi giọng điệu nhục nhã , thậm chí ở cùng một khách sạn với họ cũng khiến thấy vô cùng khó chịu.
định cúi đầu đóng cửa phòng thì một giọng quen thuộc vang lên đầu , gọi tên với sự chắc chắn tuyệt đối:
“Thẩm Trúc Tâm!”
chậm rãi ngẩng đầu lên: “Lâu gặp, chị gái.”
Lúc nào Thẩm Lan Tâm cũng kiêu ngạo mặt , giờ chứng kiến cảnh , mặt mũi chắc hẳn mất sạch.
Chị giơ tay định tát : “Thấy thế , cô vui lắm ?!”