[THẬP NIÊN 80] CỨU NHẦM - CHƯƠNG 4
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:42:13
cũng từng mơ ước, dùng cọ vẽ xuân hạ thu đông, chim bay cá lượn.
năm đó, mấy thanh niên trí thức từ thành phố đến xem tranh của xong, bụm miệng khẽ.
Dù gì, nhưng ánh mắt khinh miệt và ý trời cao đất dày đó, khiến hổ giấu mặt .
Sau đó lén đốt hết những bức tranh đó.
nghĩ đốt , họ sẽ còn lý do để chế nhạo nữa.
Cũng đó, Phong Kỳ nhặt một bản phác thảo cháy hết của lên, với .
「Em năng khiếu.」
Khoảnh khắc đó, mơ hồ thấy trời xanh mây trắng, hoa cỏ thơm ngát.
Đôi khi thích một , chính là bất ngờ kịp đề phòng như .
Sau đó cứu trong đám cháy, liền như con thiêu lao lửa, lún sâu đó.
những lời hôm nay của Phong Kỳ, khiến hiểu .
Cũng rõ chính .
8
Sau khi mê man ngủ li bì ba ngày.
Tỉnh dậy, thấy Phong Kỳ đang nắm c.h.ặ.t t.a.y , gục bên mép giường.
cử động, liền tỉnh giấc.
「Nguyệt Nguyệt, em tỉnh !」
Khoảnh khắc bốn mắt , thấy sự áy náy thoáng qua trong mắt , .
「Xin , những lời hôm đó của đều là lời lúc tức giận.」
「Chúng kết hôn , em mà, đối với Chu Di chỉ là—— chỉ xem như em gái thôi.」
「Em là chị dâu, nên rộng lượng một chút, đừng cứ nắm mãi mấy chuyện nhỏ nhặt buông, ?」
nhắm mắt .
Không tỏ thái độ gì.
Phong Kỳ thấy gì, tưởng vẫn còn giận.
Liền nhẹ nhàng xoa trán .
「Hết sốt , nấu cơm, em ngủ thêm chút nữa .」
Sau khi Phong Kỳ , tiếng động từ nhà bếp vọng , ánh mắt thẳng lên trần nhà.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tâm Tâm ở đây.
Không đưa đến nhà nhà Chu Di nữa.
giờ đang bệnh, con bé ở đây cũng sợ lây, nên cũng hỏi.
9
Ăn cơm xong, gõ cửa.
Rồi thấy tiếng mở cửa, tiếng chuyện khe khẽ.
Một lát , phòng, đầu sang, là Chu Di.
Cô đang bế Tâm Tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-80-cuu-nham/chuong-4.html.]
「Chị dâu? Chị chứ ạ?」 Chu Di ở cửa, áy náy .
Trong lòng cô bế Tâm Tâm, Phong Kỳ lưng họ, với tư thế của bảo vệ.
Ánh mắt đề phòng , dường như sợ lời gì nên .
Chu Di Phong Kỳ, thấy vẻ mặt cô .
Giọng cô tuy dịu dàng, nhưng mặt mang theo ý nhạo nhàn nhạt.
「Chị dâu, chị nhất định nghỉ ngơi nhiều , Tâm Tâm em sẽ chăm sóc , chị yên tâm.」
「Vốn dĩ Kỳ định đưa Tâm Tâm đến nhà bà ngoại, nhưng em thấy Tâm Tâm với em hơn một chút, hôm nay Tâm Tâm đến chỗ em .」
「Chị yên tâm, Kỳ ngày nào cũng sẽ qua thăm Tâm Tâm, đúng Tâm Tâm?」
Cô xong đầu con gái , 「Tâm Tâm thích đến nhà bà ngoại đến nhà nuôi nào?」
Đứa trẻ xong hì hì ôm lấy cổ Chu Di, 「Tâm Tâm thích nuôi, Tâm Tâm đến nhà nuôi.」
Chu Di hôn con bé một cái, về phía .
Trong ánh mắt đó, là sự đắc ý nên lời.
「Được , đưa hai về , lát nữa trời tối, lạnh.」
9
lờ vẻ đắc ý vênh váo của Chu Di.
Hai họ bế đứa trẻ ngoài.
Tiếng chuyện nhỏ dần xa hẳn.
ngây trần nhà, lòng chua xót chịu nổi.
thể tiếp tục thế nữa.
Nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa, mới xem như khỏe hẳn.
Hai ngày Phong Kỳ chăm sóc , tranh thủ thời gian thăm Tâm Tâm.
Có lúc đến giờ cơm vẫn về, ráng nhịn đói chứ tự xuống bếp nấu ăn.
"Xin , về muộn."
"Tâm Tâm cứ mè nheo đòi ở ăn cơm cùng con bé mới cho về, đành chiều theo ý nó."
"Em xem, Chu Di bảo mang cơm về ."
Có khi tối mịt mới về.
"Tâm Tâm đau bụng, Chu Di đưa con bé đến bệnh viện , là bố nó, đương nhiên cùng."
"Em yên tâm, Tâm Tâm đỡ , Chu Di chăm sóc tận tình."
Sau đó, khỏi bệnh, Tâm Tâm cũng đón về.
Tâm Tâm dường như cách với , lúc cho con bé ăn kẹo, nó sẽ :
"Mẹ là , cái gì cũng cho con ăn, con yêu nữa! Con nuôi."
Nói xong chạy mè nheo Phong Kỳ, đòi đưa nó đến chỗ Chu Di.
Mỗi như , Phong Kỳ khó xử , "Nguyệt Nguyệt..."