Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 3
6
Đêm đó, ta càng nghĩ càng cảm thấy tiếp tục như vậy không được, Tô Trạm còn sống chính là tai họa .
Hiện giờ quyền quản gia Quốc công phủ đã vào tay ta, nếu không ta trực tiếp ra tay giết hắn, đề phòng hậu hoạn ?
Đang nghĩ ngợi, Hạ Kỳ rũ đầu bước vào phòng .
Nhìn dáng vẻ của hắn khẳng định lại phạm sai lầm.
“Nương tử, có một sự tình ta nghĩ là phải cùng nàng nói một tiếng .”
Hôm nay Hạ Kỳ trong sân kỳ thật thấy được Tô Trạm, nghĩ là Tô Trạm khi dễ ta, hắn liền vụng trộm gọi người đánh Tô Trạm một trận cho xả giận.
Ai ngờ mấy người của hắn vừa trùm bao tải lên người Tô Trạm, Liền xuất hiện mấy người hắc y nhân võ nghệ cao cường từ trên trời giáng xuống, đem người của hắn đánh cho thừa sống thiếu chết.
“Ta biết đánh người là không đúng, nhưng ta chỉ muốn giúp nàng xả giận.”
Đánh người tính là gì, nương tử của ngươi còn nghĩ giết chết người ta đây.
Ta yếu ớt thở dài, xem ra chỉ có thể tìm đường sống khác .
“Ngày sau chàng cách Tô Trạm xa một chút, người này không phải người lương thiện.” Ta căn dặn Hạ Kỳ.
Vì có thể củng cố thân phận nữ thần của mình, ta thường xuyên sẽ tiên đoán một số việc nhỏ, đem Hạ Kỳ hù cho sửng sốt một chút.
May mà kiếp trước Cố Âm Uyển vì khoe khoang, đem sự tình của Quốc công phủ truyền đến tai ta, ta cũng đã nghe đến phát chán.
Ta vốn dĩ muốn Hạ Kỳ đọc sách chỉ để cho hắn không ra ngoài lăn lộn, ai ngờ hắn lại càng ngày càng giỏi, ngay cả tiên sinh đều khen hắn là nhân tài dễ dạy.
Quốc công gia cùng phu nhân gần đây nụ cười trên mặt đều nhiều hơn, khi cao hứng thưởng cho ta rất nhiều vàng bạc châu báu.
Bây giờ ta thích nhất chính là tiền.
Ta cũng nghĩ qua trực tiếp đi vạch trần Tô Trạm, nhưng mưu phản là đại tội tru di cửu tộc, sợ rằng ngay cả Hầu phủ chúng ta cũng chạy không thoát liên can.
Biện pháp an toàn nhất hiện tại mà ta có thể nghĩ ra, chính là trước khi Tô Trạm khởi binh, chạy trốn tới nơi mà hắn không bắt được ta.
Dù sao trên đời này ta không có vướng bận, đến lúc đó một mình ta đi du sơn ngoạn thủy, nhìn ngắm cảnh sắc mà kiếp trước ta chưa có cơ hội nhìn thấy, ngẫm lại liền thoải mái .
Vì vậy, hiện tại điều quan trọng nhất là tích lũy tiền bạc.
Đảo mắt ta đã nhập phủ nửa năm, luôn luôn đề cao tỉnh táo, quản gia cũng không xảy ra sai lầm lớn.
Cha mẹ chồng ngày bình thường thích yên tĩnh, liền thỉnh an mỗi ngày đều miễn, mười ngày nửa tháng cũng không gặp mặt nhau một lần.
Hạ Kỳ trước kia còn muốn ta đốc thúc mới có thể đi thư phòng đọc sách, bây giờ ngược lại là tự đốt đèn đọc sách, trong lòng ta cảm thấy rất tự hào .
Kỳ thi hương vào mùa thu năm nay, Hạ Kỳ nói hắn cũng phải đi thử một chút .
Trong xe ngựa, Hạ Kỳ khẩn trương nắm lấy ống tay áo của ta, muốn ta vì hắn tiên đoán xem lần này có thể hay không thông qua.
Kiếp trước hắn một mực phóng đãng, chưa từng đi thi, ta làm sao biết được?
“Chỉ cần phu quân nỗ lực hết sức, tất nhiên sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.” Ta cười vỗ vỗ tay của hắn.
Ta cũng không có nói thu hoạch ngoài ý muốn là thông qua Thi Hương, không tính là lừa hắn .
7
Tại cổng trường thi, ta nhìn thấy Tô Trạm cùng Cố Âm Uyển .
Cố Âm Uyển gầy đi không ít, trang phục không còn lộng lẫy giống trước khi xuất giá, trên đầu chỉ đeo lấy một cây ngân trâm.
Ta nghe nói Cố Âm Uyển sau khi cưới còn không sửa được thói quen dùng tiền xa hoa, rất nhanh liền đem của hồi môn tiêu hết.
Bất luận Cố Âm Uyển náo thế nào, Tô Trạm một mực chắc chắn mình không có tiền.
Khi nhìn thấy cả nhà chúng ta đưa người đến dự thi, Cố Âm Uyển giống như là thấy quỷ .
“Cố Tri Niệm, ngươi tới nơi này làm cái gì?”
“Tất nhiên là cùng muội muội mục đích giống nhau.”
Bây giờ ta cùng Cố Âm Uyển thay đổi thân phận, nàng từ đích tỷ biến thành thứ muội, bất luận tôn ti hay là trưởng ấu đều thấp hơn ta một cái đầu, nàng ghét nhất là bị ta gọi là muội muội.
Cố Âm Uyển quả nhiên bị chọc giận, không lựa lời mà nói: “Chỉ bằng bao cỏ của nhà ngươi cũng có thể tham gia khoa khảo? Đã mua được giám khảo rồi à?”
Quốc công phu nhân bước xuống xe ngựa, vừa vặn nghe được Cố Âm Uyển cuồng ngôn, liền lạnh mặt.
Tô Trạm vội vàng đem nàng kéo ra phía sau, hướng chúng ta xin lỗi .
“Tiện nội gần nhất vừa mới có thai, tình khí bất ổn, còn xin phu nhân cùng công tử chớ nên trách tội.”
Cố Âm Uyển mang thai?
Quốc công phu nhân vốn muốn phát tác, Sau khi nghe đến Cố Âm Uyển mang thai liền khoát tay coi như thôi, chỉ là trong ánh mắt nhiều hơn mấy phần ghét bỏ.
Cố Âm Uyển kiếp trước thấy nhiều nhất chính là cái ánh mắt này, nàng cố nén khuất nhục, cười giúp Tô Trạm nắm thật chặt áo choàng .
“Thi không đậu cũng không quan trọng, tướng công nhà ta là người làm đại sự, ngày sau nhất định có thành tựu, có sự nghiệp vĩ đại, ta chờ.”
Nàng hẳn là đang nghĩ đến giấc mộng làm hoàng hậu .
Hạ Kỳ nghe vậy, giúp ta thắt thật chặt áo choàng, cố ý cao giọng nói: “Ta chắc chắn thi đậu kỳ thi hương, ngày sau để nương tử làm Trạng Nguyên phu nhân. Nương tử nhất định phải bảo vệ ta!”
Cố Âm Uyển sắc mặt càng kém, quốc công phu nhân lại cười tươi như hoa.
Đưa mắt nhìn Hạ Kỳ đi vào, ta thực tình hi vọng hắn có thể đạt được ước muốn .
Cố Âm Uyển tiến đến bên cạnh ta, thấp giọng nói: “Mặc kệ ngươi có thủ đoạn gì, Hạ Kỳ chính là khối gỗ mục, căn bản không sánh bằng tướng công của ta.”
“Rửa mắt mong chờ.” Ta nghiên đầu, thanh âm cao mấy phần, “Muội muội.”
Cố Âm Uyển bị chọc tức giận bỏ đi.
8
Ngày có kết quả kỳ thi Hương hôm đó, toàn gia chúng ta đều ở tại Hầu phủ vì tiệc chúc thọ của phụ thân, liền ra lệnh cho gã sai vặt đi xem yết bảng .
“Đậu! Đậu! Cô gia đậu rồi!”
Gã sai vặt từ bên ngoài hớn hỡ bừng bừng chạy vào.
Cố Âm Uyển quẳng đũa, lập tức đứng dậy, vui vẻ chạy tới bàn khách nam bên kia, cũng không lo được cấp bậc lễ nghĩa .
“Ta đã nói tướng công khẳng định có thể!”
Tô Trạm ngược lại không có chút rung động nào, chỉ là khóe miệng giơ lên kia đã bán đứng tâm tư của hắn .
Ta có chút lo âu nhìn về phía Hạ Kỳ, hắn chuẩn bị lâu như vậy, khẳng định rất thất vọng.
Gã sai vặt lại thở hổn hển một hơi: “Là Hạ cô gia, ngài ấy trúng giải nguyên!”
Đứng đầu kỳ thi Hương, là giải nguyên .
Hạ Kỳ vừa rồi còn ủ rũ cúi đầu, hai mắt sáng lên, lập tức muốn hướng ta chạy tới, nhưng bên cạnh hắn đã bị mọi người vây quanh, không thoát thân ra được.
Cố Âm Uyển cùng Tô Trạm bị gạt sang một bên, Cố Âm Uyển tức giận phất tay áo rời đi, Tô Trạm cuống quýt đuổi theo .
Mồi câu đã thả, là thời điểm nên kéo dây.
Ta lặng lẽ đi theo.
Bọn hắn chạy đến phế viện, nơi ít người qua lại thì dừng lại, Cố Âm Uyển bụm mặt liền bắt đầu khóc .
“Ta đường đường là thiên kim của Hầu phủ lại gả cho chàng, một ngày ngày tốt lành đều không có, bây giờ còn mang thai hài tử, chàng đến khi nào có thể để cho ta mở mày mở mặt?”
Tô Trạm bất đắc dĩ giúp nàng ta lau nước mắt, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Chúng ta trở về lại nói chuyện này được không?”
“Không!” Cố Âm Uyển không thể nhịn được nữa, ” Chàng đến cùng thời điểm nào mới khởi binh, đem bọn hắn hết thảy giết cho ta!”
Ta lập tức cả kinh, Cố Âm Uyển vậy mà đem đại sự như thế nói ra, nàng ta muốn chết sớm sao ?
Tô Trạm mẫn cảm đa nghi, thậm chí ngay cả thân nhi tử của mình đều có thể giết, hắn hoàn toàn có thể trực tiếp giết Cố Âm Uyển.
Tô Trạm đưa lưng về phía ta, ta không thấy rõ biểu cảm của hắn, bất quá từ bóng lưng cứng ngắt có thể nhìn ra, hắn lúc này cũng nhất định rất khiếp sợ.
“Trong tay phụ thân ta có binh mã, chỉ cần ta đi cầu, ông nhất định sẽ giúp chúng ta.” Cố Âm Uyển đỏ mắt cầu khẩn Tô Trạm, “Tô lang, đừng do dự nữa.”
Xem ra Cố Âm Uyển cũng không tính là quá ngu ngốc, còn biết ném mồi nhử ra ngoài.
Tô Trạm là người thận trọng, lập tức xem xét bốn phía có người không, ta nhang chóng rời đi.
Nếu Tô Trạm sớm muộn gì cũng tạo phản, ta tình nguyện thừa dịp vây cánh hắn còn chưa cứng liền tạo phản.
Kỳ thật, thân phận thật sự của Tô Trạm là nhi tử của phiên vương, trước hắn còn có năm người ca ca con chính thất, hắn chỉ là thứ tử bị vắng vẻ nên đã đi đến nơi này.
Phụ vương hắn bỗng nhiên qua đời, mấy người ca ca vì vương vị tự giết lẫn nhau, cuối cùng vương vị lại rơi vào trong tay Tô Trạm.
Tính toán thời gian, Tô Trạm hẳn là vừa mới cầm tới chiếu thư kế vị, vương vị bất ổn, hắn như thế nào dám tùy tiện tạo phản?
Quay trở lại yến tiệc, Cố Âm Uyển mặt đầy xuân quang.
Nàng nâng chén rượu hướng ta mời, thay đổi trạng thái bình thường chúc mừng ta.
Nhưng tại thời điểm chỉ có hai chúng ta, Cố Âm Uyển thâm trầm tại bên tai ta nói: “Cố Tri Niệm, ngày lành của ngươi sắp hết rồi.”