Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 5
12
Binh mã của Tô trạm tiến thẳng đến dưới chân thành Hán Dương, ta đứng tại trên tường thành lạnh lùng cùng hắn nhìn nhau.
Cố Âm Uyển đã sinh hạ một nhi tử, lúc sinh bầu trời chim muôn vờn quanh, bị Tô Trạm lợi dụng xem như điều lành, nâng cao sĩ khí toàn quân, nhuệ khí tăng vọt.
Hắn quen dùng loại thủ đoạn nham hiểm này đùa bỡn lòng người.
“Cố Tri Niệm, nể tình ngươi là tỷ tỷ của Cố Âm Uyển, chỉ cần ngươi mở cửa thành ra, ta liền lưu lại tính mệnh của ngươi, ban cho ngươi nhất phẩm cáo mệnh.” Tô Trạm dưới thành cùng ta đàm phán .
Ta để tay ở bên tai, hô lớn: “Gió lớn quá, ngươi đang sủa tiếng chó à?”
“Giết cho ta!”
May mà chúng ta sớm bố trí phòng bị, bảo vệ vững vàng cửa thành trước sự tấn công của Tô Trạm.
Lúc này trong quân truyền ra lời đồn đại, lời tiên tri về nước lũ đã trở thành sự thật, liền đem lời tiên đoán thứ ba nói cho Tô Trạm.
Vì vậy, lúc này đây Tô Trạm đứng dưới thành nhìn về phía ta, tỏng mắt tràn ngập sát ý.
Cố Âm Uyển cũng đến xem chiến, không quên ở một bên châm ngòi thổi gió: “Cố Tri Niệm là nữ nhi của trưởng công chúa, nên giết nàng để tuyệt hậu hoạn.”
“Giết cho ta!”
Sau đợt tấn công vừa rồi, mặc dù đã thủ được thành, thế nhưng các binh sĩ thủ thành tử thương thảm trọng, thực sự chịu không nổi trận tiến công tiếp theo.
Bất quá bên kia Tô Trạm cũng không có chỗ tốt nào, hắn cho quân nghỉ dưỡng sức hai ngày mới chuẩn bị tiến công tiếp.
Kèn lệnh tiến công thổi vang dội, ta mặc áo giáp, tay cầm bội kiếm quốc công phu nhân trao cho ta, bà đã đưa thanh kiếm mà năm đó bà chinh chiến sa trường đưa cho ta .
Hôm nay nếu ta có thể cầm chân quân địch thêm một lát, liền có thể vì dân chúng trong thành tranh thủ thêm một tia sinh cơ, cũng coi như chết có ý nghĩa .
Đột nhiên một con ngựa xuyên nhanh qua đội ngũ, lao thẳng đến Tô Trạm.
Tô Trạm tiếp nhận thư, lửa giận trong mắt càng thêm dữ dội, trực tiếp đem thư xé thành từng mảnh.
Hắn không cam lòng nhìn về phía cửa thành Hán Dương.
“Rút lui!”
Ta nhẹ nhàng thở ra
Trước khi hắn quay đầu rời đi, ta chống cằm gọi hắn lại .
“Tô Trạm, xem như ngươi và ta từng là thân thích, ta cho ngươi biết một sự kiện. Chiếc vòng ngọc trên tay phu nhân ngươi là của tiền triều thái hậu truyền cho trưởng công chúa, chính là Hoàng gia nhất mạch tương truyền, cha truyền con nối, ngày sau nếu ngươi nghèo rớt mùng tơi có thể đem đi cầm cố.”
Cố Âm Uyển sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, nàng ta vốn xem chiếc vòng tay kia như trân bảo, luôn đeo trên tay. Nhưng lúc này đây lại nhanh chóng tháo ra, tránh không kịp ném mạnh xuống đất, vòng tay bị quẳng vỡ thành hai nửa, vùi vào trong bụi đất .
Nhưng hạt giống hoài nghi đã được gieo xuống, làm sao có thể dễ dàng bị bỏ qua?
13
Binh mã của Hạ Kỳ đã tấn công Vân Nam, nhưng lại bị Tô Trạm chạy đến ngăn chặn trong thành, mất hoàn toàn tin tức.
Chiến báo cuối cùng đưa đến, là bọn hắn còn sót lại một vạn binh mã, bị Tô Trạm vây khốn trong thành.
Ta lệnh người đem hai nửa ngọc gãy đưa về kinh thành, điểm đích danh muốn giao cho Đại phu nhân.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, viện quân chậm chạp không động, lập tức đến đây chi viện Vân Nam.
Phụ thân ta là lão già gian xảo, mặt ngoài không đáp ứng lời mời của Tô Trạm, nhưng lại sợ đắc tội tân chủ tương lai, cho nên nhìn thấy thế công Tô Trạm có chút mạnh liền không phái viện quân đến, mục đích muốn hướng hắn lấy lòng .
Ta gửi chiếc vòng ngọc, để khiến bọn họ lầm tưởng Cố Âm Uyển đã chết, Tô Trạm đã triệt để cùng Hầu phủ trở mặt.
Chắc hẳn trong đó còn có trợ lực của Đại phu nhân, bà ta muốn vì Cố Âm Uyển báo thù.
Trong lòng bà ấy, chỉ có Cố Âm Uyển mới là nữ nhi mà bà yêu nhất, không liên quan đến đích thứ.
Đáng tiếc Cố Âm Uyển đến chết cũng sẽ không ý thức được, nàng ta có được rất nhiều thứ mà ta khó có thể cầu.
Không sao cả, chút thân tình mà kiếp trước không có được, kiếp này ta cũng không trông cậy vào.
Có viện quân, hai mặt Tô Trạm đều thụ địch, rất nhanh liền bị đánh cho tan rã.
Hắn mang theo tàn binh bại tướng một đường chạy trốn, đang chạy trốn thì trên đường hắn cùng Cố Âm Uyển bị chia cắt.
Bên trong một thôn trang hoang vắng, chỉ còn lại một số gia đình bị chiến hỏa tàn phá.
Ta dẫn người lục soát nơi đây, tại một hầm ngầm bắt được Cố Âm Uyển đang ôm hài tử, nàng ta toàn thân bẩn thỉu, trên thân còn có bao nhiêu vết thương mưng mủ.
Hài tử trong ngực nàng ta không khóc không nháo, trên thân bò đầy giòi bọ, đã chết từ lâu.
Ta một mình đi vào hầm, lẳng lặng chăm chú nhìn Cố Âm Uyển.
“Kiếp trước ngươi đoạt thân phận đích nữ của ta, kiếp này ngươi lại chọn Tô Trạm, nhưng ngươi đã đạt được điều ngươi muốn sao?”
Cố Âm Uyển đầu tiên là chấn kinh, lập tức lại không hiểu.
“Vì sao ngươi không làm hoàng hậu, còn muốn cùng Tô Trạm đối nghịch?”
Ta từ trên đầu rút xuống một cây trâm, là ta cố ý sai người làm, hình dáng cùng cây trâm kiếp trước sau khi được phong hậu ta đã đeo.
Ta đem cây trâm vứt trên mặt đất , thản nhiên nói: “Kiếp trước , ta chính là dùng cây trâm này giết chết Tô Trạm.”
“Nhưng ngươi rõ ràng đã là hoàng hậu!” thế giới của Cố Âm Uyển sụp đổ , nàng ta vô cùng muốn biết sau khi nàng ta chết đã phát sinh điều gì, nàng ta muốn biết trên con đường thuận buồm xuôi gió của mình tột cùng đã xảy ra sai lầm gì.
Ta không để ý đến nàng, đang chuẩn bị rời khỏi tầng hầm, đột nhiên phía trên truyền đến tiếng đánh nhau.
Tô Trạm mang theo những binh lính còn lại của hắn vây quanh nơi này, hắn xông vào hầm, khi nhìn thấy Cố Âm Uyển liền cau mày.
Từ hắn xuất hiện một khắc này ta liền hiểu rõ toàn bộ sự tình.
“Xem ra phu quân ngươi sớm đã biết cảnh ngộ của ngươi, lại vì dẫn ta xuất hiện , không tiếc nhìn con của ngươi chết đói , nhìn ngươi một đường gian khổ.” Ta lạnh lùng nói với Cố Âm Uyển.
Tô Trạm khoát tay để cho thủ hạ chờ ở bên ngoài, bên trong hầm chỉ còn lại ba người chúng ta .
Hắn mang theo đao hướng ta đi tới, ánh mắt hung ác nham hiểm đáng sợ.
“Lời đồn ta sẽ chết trong tay hoàng tộc, hôm nay ta ngược lại muốn xem xem, đến tột cùng là ngươi chết hay là ta chết.”
Ta nắm chặt chuôi kiếm, giả vờ bình tĩnh: “Người muốn giết ngươi, cũng không phải ta.”
Ngân quang lóe lên, Cố Âm Uyển từ dưới đất nhặt lên cây trâm , hướng Tô Trạm nhào tới, đem hết toàn lực cắm cây trâm vào ngực Tô Trạm.
Máu tươi chảy xuống từng chút, Tô Trạm không thể tin cúi đầu.
Hắn một phát tóm được Cố Âm Uyển, vặn gãy cổ nàng ta, đỏ mắt hướng ta lao đến .
Trường kiếm ra khỏi vỏ, thẳng tắp xuyên qua ngực của hắn, giống như ta ở kiếp trước.
Tô Trạm nôn ra một ngụm máu tươi , ngã mạnh xuống đất, cùng Cố Âm Uyển nằm cùng một chỗ .
Cố Âm Uyển vẫn còn hơi thở, nàng ta ánh mắt ngưng trệ , trong miệng lầm bầm:
“Lại đến , Lại đến một kiếp sau, ta nhất định có thể thắng ngươi ……”
Không có cơ hội.
Kỳ thật tại lúc trùng sinh hôm đó ta mơ hồ nghe được một thanh âm truyền đến, ta là bị oán niệm của người khác kéo vào thế giới này.
Nếu chấp niệm của người đó còn không tiêu tan, sẽ bị rơi vào địa ngục vô tận, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Bây giờ nghĩ lại, kéo ta tới đây chính là chấp niệm của Cố Âm Uyển.
14
Hơn một tháng sau.
Bởi vì Tô Trạm đã chết , toàn bộ binh mã của hắn đều đã bỏ vũ khí đầu hàng, quy phục triều đình.
Lão Hoàng đế trải qua giày vò lên xuống, không bao lâu liền cưỡi hạc về tây phương.
Nhị Hoàng tử mới đăng cơ là một minh quân, lập chí thanh trừ tệ nạn của triều đình đã kéo dài lâu nay, đặc biệt mở lại khoa cử vào năm sau.
Hạ Kỳ dự định tham gia khảo thí mùa xuân, ngày ngày khổ học.
Phụ thân ta bởi vì chậm trễ không đưa quân cứu viện, bị tân đế trách cứ, thu hồi binh quyền, để ông làm một Hầu gia nhàn tản.
Đại phu nhân thay đổi tính tình mạnh mẽ ngày xưa, dọn đến phật đường , cả ngày làm bạn cùng thanh đăng cổ phật.
Ta nguyên bản dự định sau khi mọi việc đã hoàn thành sẽ cùng Hạ Kỳ hòa ly, nhưng mỗi lần lời đã đến khóe miệng lại đều không nói nên lời .
Nâng chén rượu mừng năm mới.
Đêm giao thừa, ta cùng Hạ Kỳ cùng một chỗ uống rượu đón giao thừa.
Sau khi say, Hạ Kỳ nằm gục trên bàn, có chút buồn bực đau khổ.
“Nương tử, khi nào ba năm tai họa của ta mới kết thúc? Cũng không phải ta sốt ruột, chỉ là mẫu thân sốt ruột muốn làm nãi nãi.”
“Chờ ngươi đậu Trạng Nguyên , ta liền hướng thần minh van nài, giúp ngươi tránh khỏi tai vạ.”
Ánh mắt hắn lập tức sáng lên: “Tuân mệnh!”
Ta nguyện ý cho hắn một cơ hội, cũng cho chính ta một cơ hội.
– Hết –