Thấy Nữ Đế Sao Còn Không Quỳ - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:48:02
Kẻ tham tiền c.h.ế.t vì của bất nghĩa.
Ta tận mắt tắt thở, cầm d.a.o của đ.â.m thêm mấy nhát tim, xác nhận c.h.ế.t hẳn mới rời .
Lúc , Thanh Lâu chìm trong biển khói lửa, bố cục của Lâm Giang Lâu sớm thuộc lòng, mục tiêu rõ ràng, thẳng tiến đến phòng mụ tú bà, kịp lúc bà thu dọn hành lý xong, đẩy cửa bước .
Mụ tú bà ngạc nhiên: "Con bé , còn mau chạy?"
Ta chẳng phí lời, vớ lấy cây gậy nhặt đường, giáng một gậy thật mạnh.
Từ nhỏ quen việc đồng áng, trông gầy yếu thôi, chứ sức lực hề nhỏ.
Mụ tú bà ngã lăn đất.
Ta lục lọi trong bọc của mụ, bên trong là giấy bán , cùng với vàng bạc châu báu mà mụ tích cóp bao năm.
Trong xấp giấy bán , của những cô nương còn sống, cả của những khuất, còn kịp xé bỏ.
Ta gác lầu, bên là biển lửa ngút trời.
Vung tay một cái, những tờ giấy bay lả tả, cuốn biển lửa, trong chốc lát hóa thành tro tàn.
Dù mụ tú bà tỏ hiền từ đến , vẫn luôn nhớ như in trận đòn roi năm xưa khi chị trốn về bắt .
Khi chôn cất tỷ tỷ, thứ duy nhất đáng giá nàng chỉ là chiếc trâm gỗ theo nàng từ khi bán kỹ viện Lâm Giang.
Phần lớn các cô nương ở đây đều ép kỹ nữ, nên các cửa đều canh giữ, cho phép tự ý rời . Nếu chống cự sẽ đánh đập, tra tấn. Lúc sống kiếm bao nhiêu tiền, tú bà cũng lấy quá nửa. Đến khi c.h.ế.t chỉ manh chiếu rách ném bãi tha ma, đến cái hố chôn cũng chẳng ai buồn đào.
Ăn no chùi mép, vứt bỏ như đôi giày rách.
Vậy nên, lời tú bà coi các cô nương như con gái ruột, ai mà tin cho .
Mụ tỏ vẻ hòa ái, thương yêu , nhưng tất cả chỉ là giả tạo, chút lợi nhỏ mọn, ân huệ cỏn con.
Nhìn đừng chỉ như áng mây che phủ, tận sâu bên trong, bản chất thật sự của họ.
Mụ đầy vàng bạc, béo nhờ bóc lột tự do và mạng sống của bao nhiêu cô nương.
Lửa cháy càng lúc càng lớn, xà nhà đổ sập, cửa chính thể thoát nữa. Ta kéo tú bà đến ngâm trong ao cạn lộng gió, như mụ sẽ khói hun lửa thiêu.
Mụ trực tiếp g.i.ế.c hại ai, nên lấy mạng mụ, mụ mất cả lẫn của.
Trong kỹ viện Lâm Giang chẳng còn ai. Ta cố ý chọn thời điểm còn thức, cộng thêm lửa lan chậm, đủ thời gian cho tất cả trốn thoát. Ta đốt hết tất cả khế ước bán , những cô nương bán đây thể nhân cơ hội trốn . Còn trốn bao xa, bắt , đành trông chờ bản họ.
Ta tìm cái hang chó đào sẵn, định chui bằng cửa nào cả, để tránh bắt .
Bên ngoài là một con đường nhỏ vắng , vất vả lắm mới bò , ai ngờ đụng ngay một kẻ cháy đen thui.
Hắn ôm khư khư con gà , trợn mắt há mồm .
Một thằng béo trắng trẻo mập ú, tóc cháy xém một nửa, mặt mày đen nhẻm lấm lem, áo gấm tím rách tả tơi, trông thảm hại buồn .
Khi nãy tưới rượu phóng hỏa, bồi thêm nhát dao, nện cho mụ tú bà ngất xỉu, nếu nhớ nhầm, hình như thấy hết cả .
Nếu đoán sai, chắc đây là ấm nhà họ Thẩm, Thẩm Niệm Chương. Oanh Nương bảo thích mặc đồ tím.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thay-nu-de-sao-con-khong-quy-btxf/chuong-7.html.]
Thật xui xẻo, tên xui xẻo thấy.
Hắn kinh hãi hét lên, "Cứu..."
Ta dứt khoát vung gậy nện ngất luôn.
Liếc xung quanh, lửa chắc lan đến đây , nên kệ , tiếp tục . Đi một đoạn, nghĩ ngợi , vơ lấy con gà ôm khư khư như bảo bối.
Vừa , đang thiếu lương khô để lên đường.
Ta dám dừng một khắc, sợ ở Lâm Thành kịp phản ứng sẽ bắt bỏ trốn, ôm bọc vàng bạc châu báu quý giá, tránh đám đông đường nhỏ.
Đến khi chắc chắn an , mới dừng nghỉ ngơi một lát, tìm một vũng nước tĩnh trong rừng, khuôn mặt phản chiếu của , cũng thảm hại và buồn kém, trán còn một vết sẹo dữ tợn.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Thời gian qua, mỗi khi vết thương gần lành, cậy vảy , nên mãi chẳng thể lành hẳn. Mang đầu vết sẹo xí, để tránh kẻ nào đó để ý đến những cô nương còn nhỏ tuổi, để tránh ép tiếp khách.
Giờ thì thể yên tâm bôi thuốc, lấy hộp thuốc trị thương của Oanh Nương, xoa lên thấy hương thuốc thoang thoảng.
Chắc hẳn nàng cũng trốn thoát .
Ta , trong tiếng tỳ bà của nàng chất chứa nỗi sầu nhớ quê hương.
Ta vén tay áo xem nốt thủ cung sa cổ tay, cầm d.a.o lên, chút do dự khoét nó .
Máu tuôn , đau thấu xương, nhưng mắt hề chớp lấy một cái.
Ta dùng thuốc trị thương nhất băng bó vết thương cẩn thận, tìm vài nơi bí mật, chia nhỏ vàng bạc châu báu cất giấu, chỉ giữ một cây trâm vàng trong tay, lấy đá đập nát thành một cục, còn nhận hình dáng ban đầu.
Gã bán hàng rong lúc lâm chung hỏi , , từ khoảnh khắc quỳ xuống cầu, tính đến bước , mỗi một bước đều thận trọng.
Từ cái khoảnh khắc quỳ xuống, dập đầu đến chảy máu, lừa cha đến đạp xuống sông, dẫn dụ gã bán hàng rong bán thanh lâu ẩn , cậy nát vết sẹo đầu để tránh rơi hiểm cảnh, dùng vòng ngọc để dụ tìm , lấy lòng tin của để tự do hầm rượu, khi thiêu c.h.ế.t thậm chí còn tính đến đường sống cho cả gia đình già trẻ của , đốt thanh lâu bỏ trốn, tiện thể cho những khác cơ hội trốn thoát, cướp vàng bạc châu báu mà mụ tú bà tích cóp bao năm... Kẻ đánh cờ, khi hạ một nước thấy nhiều bước .
Có ?
Ta cất cục vàng ngực, cúi đầu dòng suối.
Nước chảy róc rách, gặp núi xẻ núi, gặp đá vỡ đá, róc rách chảy về phía .
Ngẩng đầu mặt trời và khu rừng rậm rạp, xác định phương hướng, ngoảnh đầu mà về hướng ngược với Lâm Thành.
Tú bà , kỹ nữ thanh lâu trộm cướp, tự kiếm sống, cũng cần tự khinh rẻ , các nàng chẳng thấp kém hơn ai.
Chỉ là lời tự an ủi mà thôi.
Kẻ mà khác chỉ một câu thể định đoạt sinh tử, thể thấp kém?
Không tự khinh tự tiện, cứ tự an ủi là .
Nghịch thiên cải mệnh thật sự, là trèo lên quyền quý món đồ chơi cho , mà là sức mạnh tự nắm giữ vận mệnh.
Cho nên, leo lên.
Bằng thủ đoạn leo lên.
Phải leo nhanh hơn, cao hơn cả cha .
Phải ôm ấp dã tâm, mục tiêu rõ ràng, kiên định sợ hãi, ngược dòng mà tiến.