Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

THẦY ƠI, ĐỪNG TRỪNG EM NỮA, CƯỚI THÌ CƯỚI, ĐƯỢC CHƯA? - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-07-17 21:47:44

"Lúc đó nghiệp xong, xảy chuyện lớn như , tớ còn tưởng từ đó về sẽ suy sụp tinh thần đấy." Trà xanh chớp chớp mắt, vô hại.

Cổ tay đang rót rượu khựng , đổ một ít, xung quanh trở nên im lặng.

ngước mắt , vẫn như đây, khiêu khích trần trụi.

"Tớ nhớ lúc đó, trong lớp đồn ầm lên, đều lo lắng cho ."

nhếch môi: "À đúng , học đại học ?"

Hạ Văn nhịn : "Ý là gì?"

"Hả? Vẫn nhắc đến ?" Trà xanh chớp chớp mắt, vô tội: "Tớ tưởng Ôn Tri Hạ bỏ qua chứ."

Bỏ qua ? Bỏ qua .

Vạch vết thương đau ? Đau.

Siết chặt thành ly rượu, khớp ngón tay trắng bệch, hít sâu một : "Phiền ..."

"Xin ."

Một giọng trầm thấp lực vang lên ở cửa phòng.

Mọi đồng loạt theo, Giang Thu Bách đổi một cặp kính khác, dáng vẻ cau mày , vẫn hung dữ như .

Trà xanh chớp chớp mắt, chút ngơ ngác.

Anh bước tới, mím môi, lặp một : "Xin ."

Áp suất trong phòng cực thấp, rũ mắt xuống, che sự ẩm ướt trong hốc mắt.

Trà xanh lắp bắp hai tiếng, cuối cùng vẫn cúi đầu: "Xin ."

Chiếc ly rượu nhỏ trong tay vỡ tan, đ.â.m da thịt, nhanh chóng rỉ m.á.u đỏ tươi.

"Hạ Hạ..." Hạ Văn lo lắng.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Giang Thu Bách tiến lên nắm lấy cổ tay , vội vàng rút một xấp giấy ấn lên vết thương: "Đi bệnh viện với ."

loạng choạng theo đến cửa khách sạn, đến gần chiếc SUV màu đen dừng bên đường.

dừng .

"Ôn Tri Hạ?" Anh đầu .

"Giang Thu Bách." Hít hít mũi, nước mắt trong nháy mắt kìm : "Anh ôm em ."

Bác sĩ đang cẩn thận xử lý vết thương, tuy tay đau, nhưng trong lòng buồn.

Năm năm , Giang Thu Bách đưa rời khỏi bờ sông sâu thấy đáy, năm năm , vẫn là , đỡ lấy sự kiên cường lung lay sắp đổ của .

tự chủ nghiêng khuôn mặt , duyên phận thật kỳ diệu, chúng trùng phùng.

Đầu cộc một cái mạnh nhẹ, khẽ : "Còn đau ?"

lắc đầu, tay bác sĩ băng bó như một cái bánh ú màu trắng.

một nữa ghế phụ, cúi giúp thắt dây an : "Bây giờ đưa em về nhé?"

tiếp tục lắc đầu.

Về nhà, thấy vết thương tay, chắc chắn giải thích . nhắn xin phép , đầu với Giang Thu Bách: "Đến chỗ ."

Viền kính tinh một tiếng, nghiến răng: "Được."

Căn hộ của Giang Thu Bách là một phòng đơn, tông màu xám trắng đơn giản, một vòng, đầu hỏi: "Em ngủ giường nhé?"

Anh cụp mắt, yết hầu khẽ động: "Thật sự ngủ ở đây?"

"Nếu thì ?" thẳng đến chiếc giường trải ga màu xám trắng xuống, với : "Ngủ chung ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thay-oi-dung-trung-em-nua-cuoi-thi-cuoi-duoc-chua/chuong-10.html.]

Anh siết chặt thả lỏng các ngón tay, cuối cùng tới, đầu gối chạm bên đùi , ghé sát, giọng trầm thấp kìm nén: "Ôn Tri Hạ, thằng nhóc hai mươi mấy tuổi, em đừng quyến rũ ."

thẳng thắn đón nhận ánh mắt , xuyên qua cặp kính, như con mồi, vô cùng xâm lược.

đưa tay tháo chiếc kính gọng bạc của , rõ sự ngỡ ngàng trong mắt , và khoảnh khắc mê ly đó.

Nhắm mắt , áp môi lên, lan tỏa mùi t.h.u.ố.c lá thoang thoảng. Lạ ghê, Giang Thu Bách bao giờ hút thuốc mặt .

Sự xâm chiếm ập đến như bão tố, vòng tay qua cổ , bàn tay ấm áp nơi eo theo vạt áo chạm làn da, bất giác khẽ run rẩy.

"Con trai gọi điện ..." Điện thoại đột nhiên rung dữ dội, âm lượng chuông lớn đến đáng sợ.

Giang Thu Bách cứng đờ , buông , vẻ mặt phức tạp chằm chằm chiếc điện thoại bên cạnh.

: "......"

Quên tắt tiếng , náo loạn như , chắc xuống mất.

ngượng ngùng cầm lấy điện thoại, bắt máy, là giọng oanh vàng trời phú của : "Sao đột nhiên đến nhà Hạ Văn ở? Không con họp lớp ? Bảo Hạ Văn máy ."

Da đầu tê dại, lắp bắp: "Cậu , đang tắm..."

Mẹ nghi ngờ một thoáng: "Con về nhà với thằng nhóc nào đấy chứ?"

: "......"

Ngẩng đầu , "thằng nhóc" Giang Thu Bách đang xoa xoa trán, bất lực nhếch môi. Anh cầm lấy điện thoại, nhẹ nhàng : "Dì , là con."

Đầu dây bên im lặng vài giây, đó thấy kìm vui mừng: "Thầy Giang đấy , mấy ngày nay đừng để Hạ Hạ về nhé."

Cúp máy cái rụp.

: "......"

Mẹ , thật sự chứ?

Điện thoại ném một bên, áo sơ mi của Giang Thu Bách trở nên nhăn nhúm, cà vạt cũng xiêu vẹo, mắt híp , bao nhiêu gợi cảm bấy nhiêu gợi cảm.

cúi đầu, nuốt nước bọt, chút nhụt chí.

Vừa là bầu khí đưa đẩy, bây giờ nữa, cũng quá là......

"Xem em vẫn còn sung sức." Anh giật cà vạt xuống, khóe môi mang theo ý : "Có chút đồ cho em xem."

Tinh thần căng thẳng, cầm điện thoại đến, mím môi, là cùng xem phim giáo dục tình yêu gì đó ?

nắm chặt vạt áo, trèo lên giường, đắp chăn kín đầu. Trong chăn chật chội tối đen, màn hình điện thoại sáng rực, nuốt nước bọt, kìm nén sự kích động mơ hồ trong lòng.

Ngón tay thon dài ấn mở một......tập tin?

Cũng , truyện sắc cũng ~

"Nào, thuộc lòng giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội."

: "?"

***

Sau ba tháng huấn luyện địa ngục, cuối cùng cũng nhận giấy báo nhập học cao học của đại học A, Giang Thu Bách vẻ còn vui hơn cả , đặc biệt xuống bếp một bữa tiệc thịnh soạn.

cong mắt, từ phía ôm lấy : "Thầy Giang, là đến lúc đó em ở ký túc xá nữa, ở chỗ luôn nhé."

"Được."

Đồng ý dứt khoát, khiến chút bất ngờ, dù mỗi đều những lời như sống chung khi kết hôn để lấp l.i.ế.m .

Anh cởi tạp dề, xắn tay áo: "Chọn một ngày ."

"Ngày gì?" ngơ ngác.

"Không sống chung khi kết hôn." Anh nhướng mày, khóe môi hiện lên một nụ nửa tao nhã nửa phóng túng: "Em cảm thấy là ngày gì?"

À, kết hôn .

Loading...