THẦY ƠI, ĐỪNG TRỪNG EM NỮA, CƯỚI THÌ CƯỚI, ĐƯỢC CHƯA? - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-17 21:47:38
Giang Thu Bách vẫn là bộ vest lịch sự nho nhã, cặp kính gọng vàng thư sinh nho nhã, thỉnh thoảng gật đầu mỉm , trông vẻ hài lòng với đối tượng xem mắt.
Nắm chặt cốc sữa trong tay, dời tầm mắt, đột nhiên cảm thấy trong lòng nghẹn ứ.
"Hạ Hạ," Hạ Văn xoay quanh , cuối cùng véo má : "Cậu là...?"
Gạt tay cô : "Tớ hứng thú với đàn ông lớn tuổi."
Lại là cuối tuần, dạy kèm cho Xuyên Xuyên , nghĩ đến khuôn mặt của Giang Thu Bách, lắm.
Trong khung chat với chị Bình, dòng tin nhắn xin nghỉ đánh chữ xóa, cuối cùng đợi một tin nhắn.
Giang Thu Bách: " đón Xuyên Xuyên đến trường , em đến ."
Dừng một chút, đánh chữ từ chối!
Giang Thu Bách gửi một tin nhắn: "Mang sách theo."
đống sách cao ngất ngưởng bên cạnh, cảm ơn, càng hơn .
Chế độ học tập của lớp 12 trường Nhất Trung "ác", thứ Bảy thi, Chủ nhật giảng bài, giống hệt ngày xưa.
Cảm thán mãi, cũng đến văn phòng của Giang Thu Bách. Bây giờ khá ha, cả văn phòng riêng.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Đến ,..." ngước mắt , dậy, đưa cho một chai nước khoáng: "Đi theo coi thi."
: "?"
Xuyên Xuyên ôm quyển bài tập của , ngoan ngoãn theo, nháy mắt với : "Cậu sợ chúng loạn đồ trong văn phòng của ."
: "..."
và Xuyên Xuyên, giống như cái đuôi nhỏ, lặng lẽ theo , đường gặp các giáo viên khác, cũng lịch sự gật đầu chào.
bóng lưng , áo sơ mi quần tây, đến cả nếp gấp cổ áo cũng là phẳng phiu, một tỉ mỉ như , căn bản là thể chút liên hệ nào đến ——
"A~" xoa xoa cái mũi đụng, nhỏ giọng kêu lên.
Anh , tròng kính loé lên một cái.
lặng lẽ rụt chân , đôi giày da của lộ , đó là một dấu chân vô cùng nổi bật.
Dường như bất lực thở dài, chỉ cửa : "Tìm chỗ trống xuống."
Trong lớp bốn mươi , nên phía để nhiều chỗ trống, chọn hai cái bàn trống ở góc, xuống cùng Xuyên Xuyên.
Giang Thu Bách lên bục giảng, giảng những điểm cần chú ý khi thi, lấy một tiếng.
Cậu bạn bàn đột nhiên đầu , nháy mắt với : "Chị là sư mẫu ạ?"
Suýt chút nữa thì sặc, điên cuồng lắc đầu: " là sinh viên khóa đầu tiên của thầy ."
Cậu bạn hiểu : "Em ngay mà, thầy chủ nhiệm dữ như , thể vợ ."
Phì thành tiếng, hóa Giang Thu Bách trong mắt học sinh khoá vẫn là hình ảnh như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thay-oi-dung-trung-em-nua-cuoi-thi-cuoi-duoc-chua/chuong-5.html.]
Xuyên Xuyên ở bên cạnh che miệng trộm.
Cậu bạn lén lút lấy điện thoại , tiếp tục nhỏ giọng: "Chị ơi, kết bạn WeChat , còn tiện hỏi bài."
Hợp tình hợp lý, thể từ chối.
Nhận thấy bé cách giống hệt , quả quyết lấy điện thoại , mở mã QR.
Ngay khoảnh khắc sắp quét , một bàn tay thon dài che lên màn hình điện thoại của bạn, ngay đó màn hình tối đen.
: "?"
Điện thoại của bạn rút , cả lớp bốn mươi cặp mắt chằm chằm bên .
theo bản năng giấu điện thoại hộc bàn, đột nhiên cảm giác trở thời trung học, bắt quả tang chơi điện thoại trong giờ học.
"Tan học đến tìm lấy điện thoại," giọng trầm ấm vang lên đỉnh đầu, là với bạn , nhưng cũng dám ngẩng đầu lên.
Cậu bạn bàn rụt rè mặt trở .
Xuyên Xuyên cũng cúi đầu nghịch nắp bút.
"Nhận đề thi thì bài ." Giang Thu Bách cau mày.
Bốn mươi cặp mắt đồng loạt trở , chỉnh tề như một.
Bóng bên cạnh vẫn nhúc nhích, áp suất khí thấp đến mức khó tin. Cảm thấy da đầu tê dại, cuối cùng nhịn , lặng lẽ lấy điện thoại , đưa qua.
Thu điện thoại thì cứ thu thôi, gì mà nghiêm trọng .
Cho đến tận buổi chiều, điện thoại vẫn về tay, Giang Thu Bách coi thi nữa, và Xuyên Xuyên học ở một cái bàn khác trong văn phòng của .
Anh đang chấm bài.
ngẩng đầu liếc một cái, tay áo sơ mi xắn đến vị trí , lộ chiếc đồng hồ bạc tối giản, ngón tay kẹp bút, hình ảnh vô cùng cấm dục.
Mặt bên của tròng kính loé lên một cái: "Làm xong bài tập ?"
cúi đầu, bắt đầu nhụt chí.
Kỳ lạ, bệnh nghề nghiệp của giáo viên chủ nhiệm là mọc mắt phía đầu ?
Trong văn phòng vang lên một tiếng thở dài nhẹ, vài tiếng bước chân, ánh sáng phía che khuất một chút.
ngẩng đầu, vẫn là cặp kính gọng vàng sống mũi cao, cúi đầu xuống, trong khoảnh khắc một loại dịu dàng thực tế: "Ôn Tri Hạ, em..."
Vài tiếng giày cao gót lộc cộc đến.
"Thầy Giang, học sinh dạy nữa ."
Mấy chục tờ bài thi ném lên bàn việc, vương vãi khắp nơi, bóng dáng tươi tắn nức nở.
Cô giáo tiếng Anh của lớp , dáng đẫy đà, chút quen mắt.
Giang Thu Bách khựng , xổm xuống chậm rãi thu dọn bài thi: "Cô Triệu, ?"