Thế Thân Phóng Đãng Không Ngoan - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:19:47
Giữa đống hỗn độn, nở nụ lười biếng, từng chữ một, vô cùng chậm rãi cất tiếng:
"Kỳ Chu, quả thật giống chút nào."
"Nếu giống, thì cũng cần nữa."
Mọi xôn xao hết cả lên.
Có hét lên tại chỗ: "Thì Vân đại tiểu thư chỉ coi Chu thiếu gia như thế thôi ?!"
Thì , mười năm bên , khiến đánh mất chính , đổi thành dáng vẻ thích, vì tình yêu, mà chỉ là một trò chơi thế.
Khoảnh khắc đó, thấu tất cả.
Ánh mắt của Kỳ Chu chuyển từ kinh ngạc sang cam tâm, đến tan vỡ cùng chút gì đó khó , như là thấu suốt chuyện.
Hắn gạt phăng Ngô Miêu đang kéo , giọng run rẩy thành tiếng.
Bất chấp mảnh vỡ thủy tinh vương vãi sàn, lao lên vài bước, nắm lấy cánh tay , đuôi mắt đỏ hoe chất vấn: "Vân Yểu, em đang gì ?"
"Em... Em coi là ai chứ?"
kiềm chế cảm xúc của nữa, lông mày và khóe mắt dần dần hiện lên sự hờ hững.
Kỳ Chu bao giờ thấy như thế .
Có lẽ, ở trong ký ức của .
vẫn là con gái ngoan ngoãn im lặng , dung túng cho chơi đùa, kiên nhẫn lắng chuyện.
lúc , chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét.
Hắn là đó, nên xứng đáng chút nào.
khẩy, giơ tay gỡ từng ngón tay khỏi , chậm rãi và kiên định :
"Kỳ Chu, đừng dây dưa nữa, thật sự thú vị gì cả."
6
Biểu cảm của đổi nhanh chóng, cuối cùng trở về với dáng vẻ phóng đãng vốn đó.
Chỉ điều khi chuyện, giọng vẫn còn run run:
"Vân Yểu, em coi là thế , còn bảo đừng dây dưa với em nữa? Em đúng là con nó quá giỏi !"
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
"Em quả thật là gan mà."
nhíu mày, mất kiên nhẫn, bước ngoài.
Vào khoảnh khắc sắp bước khỏi cửa.
Giọng cam lòng của Kỳ Chu vang lên:
"Được thôi, nếu là dây dưa nữa, bây giờ sẽ xóa phương thức liên lạc của em luôn, Vân Yểu, , em đừng lóc chạy tới tìm ."
đương nhiên nhận , đang đe dọa .
Thực , đây cũng là từng lảng vảng dây dưa cùng các bóng hồng bên ngoài, còn thường xuyên vì chuyện mà xuất hiện hotsearch.
mỗi như thế, chỉ cần thấy khuôn mặt của .
Tất cả sự phẫn nộ của ...
Hóa tan thành mây khói hết cả, chỉ thể dịu dàng dỗ dành .
, sẽ như thế nữa.
Rời khỏi bữa tiệc sinh nhật, đang chuẩn bước lên xe.
Điều bất ngờ là, Ngô Miêu đuổi theo , lưng còn Kỳ Chu mặt mày ủ rũ.
Tài xế Lý chặn bọn họ ở bên ngoài cửa xe.
Nước mắt Ngô Miêu vẫn còn lăn dài khóe mắt, vội vàng giải thích với :
"Vân tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, Kỳ thiếu gia chỉ đang đùa thôi, trong lòng vốn chỉ cô."
thả lỏng dựa ghế phía , chỉ về phía đàn ông với biểu cảm khó coi ở phía cô :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/the-than-phong-dang-khong-ngoan/chuong-3.html.]
"Được , cô cố gắng thế nào nữa, cũng sẽ trao cho cô giải Oscar , đừng lãng phí thời gian nữa, khán giả của cô ở đằng kìa."
Dường như ngờ sẽ như .
Ngô Miêu trong nháy mắt trở nên sững sờ, theo hướng ngón tay chỉ, về phía Kỳ Chu đang phía .
Lòng nóng như lửa đốt, liếc mắt hiệu cho tài xế Lý.
Ông hiểu ý, nương tay chút nào, đẩy hai họ loạng choạng lùi xa khỏi chiếc xe.
Vào khoảnh khắc xe khởi động.
Qua gương chiếu hậu, thấy cổng nơi tổ chức bữa tiệc, rộn ràng lượt .
Sau khi thấy Kỳ Chu đang ngoài cửa, họ đều lắc đầu, gì cả, chỉ là bước cũng vội vã hơn.
Đây vốn là bữa tiệc do tổ chức.
Người tổ chức cũng , những khác tự nhiên sẽ rảnh rang mà để cho Kỳ Chu chút mặt mũi nào.
7
Mãi cho đến khi xe của xa thật xa.
Kỳ Chu vẫn yên tại chỗ, sang phía xa xa.
Không ai đang nghĩ gì, mà cũng ý định đoán.
về thẳng nhà mà đến phòng khám tâm lý.
Khi nhận trạng thái của ban ngày , đặt lịch hẹn với bác sĩ Trần.
Anh đặc biệt chờ ở đây.
Thấy váy rách, còn ân cần đưa cho một chiếc chăn.
"Sao thành thế ?"
kể tóm tắt chuyện xảy trong bữa tiệc sinh nhật.
tưởng rằng sẽ khuyên nên suy nghĩ thoáng hơn một chút.
Không ngờ rằng, bác sĩ Trần chuyển hướng câu chuyện, chuyển sang chiếc váy của :
"Sao tự nhiên nghĩ đến việc mặc váy màu đỏ ? Ít khi thấy em mặc màu sắc sặc sỡ như thế ."
Tay đang cầm tách nóng bỗng nhiên dừng .
Câu hỏi , từng suy nghĩ kỹ càng, chỉ thể trả lời :
"Chỉ là cảm thấy, em vốn dĩ nên mặc váy đỏ mới đúng."
Giống như, vốn dĩ nên sống một cách nồng nhiệt như mới .
Bác sĩ Trần hỏi thêm nữa.
Chỉ : "Màu đỏ thích hợp với em, thừa lúc còn trẻ hãy táo bạo một chút, những con đường vốn dĩ nên ."
im lặng.
Bác sĩ Trần thấy chút hứng thú chuyện nào.
Thế là tiếp tục nữa, dậy rời khỏi phòng trị liệu tâm lý, để bộ gian tĩnh lặng cho .
Chỉ khi ở nơi , mới thể thả lỏng và một giấc ngủ ngon.
Vừa xuống bao lâu, mơ giấc mơ quen thuộc đó.
Trong giấc mơ, bốn bề một màu tối đen, chỉ phía xa xôi ngoài lóe lên một đốm sáng nhỏ.
chân trần, điên cuồng chạy về phía ánh sáng le lói.
Phía là một giọng vô cùng quen thuộc, chính là Giang Hoài, cùng trưởng thành, liên tục gọi:
"Yểu Yểu, chạy mau, đừng đầu ."
...
dồn hết sức lực mà chạy, nhưng đến khi sắp chạm ánh sáng, đột ngột mở mắt .