Thế Thân Phóng Đãng Không Ngoan - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:19:51
13
Khi thoát khỏi giấc mơ, mở mắt nữa, ở trong bệnh viện.
Ngô Miêu thấy tỉnh dậy, lo lắng vô cùng, cúi đầu .
"Cô thấy thế nào ?"
cố gắng dậy, hỏi cô :
"Giang Hoài thế nào ?"
Vừa dứt lời, ngẩn , những suy nghĩ hỗn loạn bỗng chốc trở nên rõ ràng.
Ngay đó, những giọt nước mắt to như hạt đậu cứ ào ạt tuôn .
quên mất, Giang Hoài… Anh thể sống sót cuộc phẫu thuật đó.
Ngày , thế giới một nửa đỏ như máu, một nửa xám xịt.
Giữa bầu khí tĩnh mịch, Kỳ Chu rực rỡ từ trời giáng xuống, và Giang Hoài giống như đúc.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Chỉ một cái liếc , chìm đắm trong đó, coi là sự cứu rỗi cho cuộc đời .
Thấy nức nở, Ngô Miêu vội vàng đến dỗ dành.
"Được , đừng nữa, Yểu Yểu, cô đừng nữa."
nín , ngẩng đầu lên khỏi lòng cô , vẻ mặt mơ hồ: "Kỳ Chu ?"
sắc mặt cô đổi .
thấy ai, quan sát xung quanh, ngừng lẩm bẩm.
"Không Kỳ Chu đang viện ? Anh ở phòng nào?"
Lúc , một bác sĩ tin tỉnh dậy, vội vàng chạy đến.
Cuối cùng mới nhận vẻ mặt vô cùng gượng gạo của Ngô Miêu.
nhận câu trả lời nào từ cô .
Chỉ còn cách lấy điện thoại gọi cho Kì Chu, nhưng đầu dây bên vang lên giọng máy móc: [Số điện thoại quý khách gọi tồn tại!]
sững sờ, thực sự chặn của ?
Lật danh sách những tin nhắn đây, bấm gọi một nữa.
Lúc , điện thoại của Ngô Miêu reo lên.
Cô vội vàng che đậy, nhưng thấy.
"Cô..."
Cả hai chúng đều mất khả năng ngôn ngữ trong giây lát.
Lúc đó, khuôn mặt của Ngô Miêu, dần dần nhận sự trùng khớp với trong ký ức.
Ký ức ùa về như sóng dữ, trong khoảnh khắc đó, dường như nhớ tất cả.
Ngô Miêu là bạn của .
Không bữa tiệc sinh nhật, cũng lời cầu hôn, mười năm theo đuổi, tất cả đều là giả.
Giang Hoài bảo ngoan ngoãn, và học cách cố gắng để trở thành một cô gái ngoan ngoãn.
nghĩ rằng, chỉ cần đủ ngoan, sẽ thể chờ đến ngày trở .
Hết đến khác, hy vọng thất vọng.
Bởi vì.
Trên thế giới , còn Giang Hoài, và cũng Kì Chu nào cả.
Hắn chỉ là một mà tưởng tượng trong lúc tuyệt vọng tột cùng.
Một thế tính cách khác với Giang Hoài.
tưởng tượng thành một kẻ lăng nhăng chỉ khiến đau lòng, để trừng phạt cho sự ngang bướng của chính trong quá khứ.
Và Ngô Miêu thể nổi cảnh như , nên luôn phối hợp với bác sĩ để giúp điều trị.
Vì , kẻ tội ác tày trời, chính là .
14
nhập viện.
Bác sĩ rằng tình trạng bệnh của quá phức tạp, cần theo dõi thêm.
bắt đầu chuyện nữa, cả ngày chỉ ngẩn .
Lần lượt từng đến thăm, nhưng như thấy ai, chỉ chìm đắm trong thế giới của riêng .
Sau khi ngủ trưa dậy, thấy một cửa sổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/the-than-phong-dang-khong-ngoan/chuong-6.html.]
Nghe thấy tiếng thức dậy, , khuôn mặt quen thuộc, đó là Kì Chu bao ngày vắng bóng.
Hắn nghiêng đầu, còn vẻ suy sụp nữa mà chuyển sang cợt :
"Em tỉnh , ngủ giỏi thế, như heo con ."
ừ một tiếng, hốc mắt lập tức đỏ hoe.
"Sao tới đây?"
Có lẽ là tỉnh ngủ, giọng khàn khàn, rõ.
Hắn sải bước đến, đưa cho một ly nước.
"Lại ngoan ngoãn uống thuốc !"
Chỉ điều...
Chỉ cần ngoan uống thuốc, phối hợp điều trị với bác sĩ, sẽ lập tức thấy Kỳ Chu.
những viên thuốc đó, thật sự quá đắng.
bĩu môi, cố chấp: "Sao đến đây?"
Lúc đầu, tưởng rằng uống thuốc là sẽ thể gặp Giang Hoài.
Thời gian trôi qua quá lâu, gần như quên mất khuôn mặt của .
rốt cuộc chuyện như ý .
Kỳ Chu im lặng một lúc, ngẩng đầu .
"Vân Yểu, tới tạm biệt em."
kinh ngạc ngẩng đầu, chằm chằm mắt .
Kỳ Chu rạng rỡ, giống như năm đó khi mới gặp .
Hắn nhét ly nước tay , chậm rãi lùi một bước.
"Vân Yểu, nếu quyết định dây dưa với quá khứ nữa, thì hãy dũng cảm tiến về phía ."
"Đừng tra tấn chính nữa, cũng đừng đầu ngoảnh ."
Ánh nắng bên ngoài tràn phòng, chiếu lên cơ thể dần trở nên trong suốt của .
Nước mắt rơi xuống, nóng hổi, vẫy tay chào, nhưng như nặng ngàn cân, thể nhấc nổi cánh tay lên.
Sau đó, thấy chính :
"Cảm ơn , Kỳ Chu!"
"Và, tạm biệt!"
15
Từ ngày đó trở , bắt đầu tích cực phối hợp điều trị.
Mỗi ngày đều uống thuốc đúng giờ, và tham gia trị liệu tâm lý theo lịch.
Kỳ Chu bao giờ xuất hiện nữa.
Khi mùa hè đến, hồi phục bình thường và thể xuất viện.
Sau khi tất thủ tục xuất viện, Ngô Miêu cùng đến nghĩa trang.
Tro cốt của Giang Hoài chôn ở đây.
Suốt những năm ốm đau, luôn trốn tránh hiện thực, ngoại trừ ngày chôn cất, bao giờ đến đây nào.
quên mất rằng, chỉ .
đến, thì sẽ còn ai đến nữa.
Hốc mắt cay cay, giơ tay nhẹ nhàng lau bụi bặm bia mộ.
Bụi bặm tan , để lộ khuôn mặt rõ ràng của Giang Hoài.
Anh trong ảnh vẫn như xưa, đĩnh đạc, trầm mặc.
Mím môi, lau lẩm bẩm:
"Giang Hoài, em tới thăm , nhớ em ?"
"Anh chuyện, thì coi như là nhớ đấy nhé."
"Sao suốt những năm qua, bao giờ đến gặp em, vẫn còn giận em ?"
...
"Bây giờ, em hơn 6 tuổi, đến lượt gọi em là chị nhé."
Nói đến đây, giọng nghẹn ngào đến mức thể thốt thêm một lời nào nữa.
Cho đến khi mặt trời lặn, Ngô Miêu mới đến nhắc nhở.
mới lấy tinh thần, lên.