Theo Đuổi “Tự Do” Chân Chính
Chương 1
1.
Trong buổi tiệc chọn đồ vật đoán tương lai của con gái, đứa nhỏ không để ý đến những đồ vật có giá trị liên thành mà lại run rẩy đứng lên lấy quyển sách thương nghiệp do bố Tống Luật Thanh viết theo kiểu tự truyện.
Mọi người xung quanh đều nở nụ cười.
Bạn tốt nhiều năm của ông nội trêu ghẹo: “Xem ra đứa nhỏ này sẽ là người thừa kế của ông nội rồi.”
“Đúng vậy, một lần đã lấy được thứ đáng giá nhất.”
Khuôn mặt ông nội tươi cười vui vẻ.
Ông ấy bế Tranh Tranh lên, cùng bà nội chơi đùa với con bé.
Lúc này mợ của Tống Luật Thanh cười lấy quyển sách không quá dày kia đi, đặt lên mặt bàn cách đó không xa.
“Nào, để xem xem đứa nhỏ là thật sự thích sách ông viết hay là vì quyển sách kia ở gần nhất nào.”
Tôi nhìn bà ta một cái, cũng không nói gì.
Lúc đầu mợ Tống Luật Thanh muốn giới thiệu con gái nuôi mình cho anh ta, chỉ tiếc bà ta đã đánh giá bản thân quá cao.
Nhà Tống Luật Thanh quả quyết từ chối bà ta, cuối cùng kết thông gia với nhà chúng tôi.
Mợ Tống Luật Thanh đương nhiên không dám phàn nàn với nhà anh ta, nhưng bà ta lại không ngừng gây sự với tôi.
Lúc trước tôi nể mặt bà ta, nghĩ bớt một chuyện còn hơn là thêm một chuyện.
Không ngờ bà ta lại dám gây chuyện trong tiệc chọn đồ đoán tương lai của con gái tôi.
Quyển sách bị đặt trên mặt bàn cao hơn con gái tôi nhiều.
Tranh Tranh ngẩng đầu lên nhìn rồi lại nhìn ông nội, vẻ mặt bé hơi hoang mang.
Mợ Tống Luật Thanh cười to.
“Lần này không lấy được đúng không? Tranh Tranh vẫn nên lớn nhanh hơn chút thì mới lấy được.”
Tôi đứng một bên thấy khó chịu, vừa định lên tiếng thì thấy con gái cố gắng đưa tay với lên bàn.
Cầm sách là chuyện không thể.
Nhưng một giây sau, con gái tôi lại làm một hành động khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Bé dùng tay kéo khăn trải bàn thủ công gần chạm đất, sau đó lùi về sau một bước, dùng sức kéo khăn trải bàn xuống.
Khăn trải bàn rơi xuống đất, sách cũng theo thế trượt xuống.
Tranh Tranh cười nhặt sách lên, sau đó lại giống chim cánh cụt nhỏ lảo đảo đi đến chỗ ông nội.
Mợ Tống Luật Thanh nhìn xong trợn mắt há mồm: “Chuyện này… Đứa nhỏ này… Thật thông minh, đúng là rất thông minh, ha ha…”
Ông nội cười đến mức mặt đầy nếp nhăn: “Cháu gái ngoan của ông, ông rất thích cách này của con ha ha… Tranh Tranh, ra đây ông nội ôm.”
Mọi người vẫn còn đang kinh ngạc.
Mẹ chồng tôi đứng lên nói với mợ Tống Luật Thanh: “Cô đó, sao lại còn làm khó đứa nhỏ chứ.”
Mặt mợ Tống Luật Thanh đỏ bừng, miễn cưỡng nói vài câu xã giao, chuyện này cứ như vậy trôi qua.
Tôi và Tống Luật Thanh đứng ở gần ngoài, bên trong đều là người thân thiết của phụ huynh hai nhà.
Mọi người nói chuyện, đúng là vô cùng náo nhiệt.
“Lát nữa tôi sẽ đi.” Tống Luật Thanh đứng sát bên cạnh tôi.
Tôi nhìn anh ta một cái: “Làm khó anh thật, còn phải đích thân tham gia tiệc chọn đồ đoán tương lai của Tranh Tranh, chắc làm chậm trễ thời gian ở bên cạnh hồng nhan tri kỷ của anh rồi nhỉ?”
Tống Luật Thanh cau mày nhìn tôi.
2.
Ra khỏi phòng tiệc đầy khách, tôi và Tống Luật Thanh đi đến một nơi yên tĩnh bên ngoài.
Nhà bên này rất lớn, vườn hoa cũng thiết kế theo kiểu thuần Trung.
“Cô không cần phải nói chuyện với tôi như vậy, con người vốn dễ thay lòng đổi dạ, tôi thích kiểu người như cô ấy hơn.”
“Anh thích thì liên quan gì đến tôi? Việc gì phải nhấn mạnh với tôi?”
Tôi nhìn Tống Luật Thanh thêm một cái cũng thấy phiền: “Có bản lĩnh thì cưới cô ta về đi, nhắc đến cô ta với tôi để làm gì?”
Tống Luật Thanh không nói gì, vẻ mặt vô cùng không vui.
Tôi vừa định quay lại đã bị anh ta nắm chặt lấy cổ tay.
“Thư Ý, rốt cuộc cô muốn như thế nào mới chủ động nói chuyện chúng ta ly hôn cho bố mẹ hai bên?”
“Người ăn bậy ở bên ngoài là anh, khiến con nhà người ta mang thai cũng là anh, tại sao tôi phải chủ động nói? Tại sao tôi lại phải đưa đầu ra chịu mắng thay anh?”
Tống Luật Thanh không biết sao ngoài nhìn tôi: “Thư Ý, thật ra cô không cần phải dây dưa với tôi như vậy. Hai chúng ta chia tay, đối với ai cũng là chuyện tốt.”
“Chẳng lẽ cô muốn mỗi ngày chờ đợi trong nhà, nhìn chồng mình có người khác trong lòng mà sống sao? Chúng ta ở bên nhau thì cũng có lúc chia tay mà, phải không?”
“Công ty tôi sắp lên thị trường, hai nhà chúng ta lại còn đang có hợp đồng hợp tác vài tỷ, tại sao tôi lại không thể ôm tiền mà sống được chứ?”
“Chẳng lẽ trong mắt cô chỉ có tiền thôi sao? Thư Ý, từ nhỏ đến lớn cô không thiếu thốn, nhà cô chỉ có mình cô, cô thiếu chút tiền đó sao? Cô chỉ quan tâm đến tiền thôi sao?”
3.
Giọng điệu Tống Luật Thanh vô cùng chân thành, lịch sự nói đạo lý với tôi.
“Gia sản của hai nhà chúng ta như nhau, anh cũng đâu thiếu tiền? Sống thoải mái mới là điều quan trọng nhất.”
Thật ra Tống Luật Thanh là một đối tượng yêu đương khá tốt.
…Nếu như anh ta không vượt quá giới hạn.
Gia thế nhà anh ta tốt, từ nhỏ đã xuôi buồm thuận gió, chưa từng nếm chút khổ nào.
Cũng chính vì hơn sống thoải mái thuận lợi hơn 20 năm, chưa từng gặp thất bại nên tính cách anh ta rất tốt, đối với người nào cũng vừa khách sáo vừa lịch sự.
Thỉnh thoảng gặp người khiến anh ta chán ghét hay chướng mắt, anh ta cũng chỉ khách sáo nói hai câu, vẻ mặt cũng không chút ghét bỏ.
Có lẽ vì sống quá thuận lợi, cuộc sống nhàm chán, cho nên anh ta mới ngoại tình.
Tống Luật Thanh phản bội lại cuộc hôn nhân của chúng tôi vào thời gian tôi mang thai, anh ta ở bên cạnh thư ký của mình.
Một người bình thường cũng không tệ, bây giờ trong đầu lại chỉ suy nghĩ đến việc làm thế nào để cưới “chân ái” của mình về.
“Cô ta vào không được, anh cũng không đi được, trừ khi anh nguyện từ bỏ tất cả mọi thứ trong nhà.” Tôi rất khách quan giải quyết tất cả mọi chuyện.
Tôi đòi tiền, muốn lấy đi tất cả tiền của anh ta.
Nhà Tống Luật Thanh rất để ý đến thể diện, không có truyền thống ly hôn, nếu như tôi không đồng ý, anh ta sẽ rất khó được toại nguyện.
“Cô nghĩ về tôi thô tục như vậy sao?” Trên mặt Tống Luật Thanh mang theo ý cười: “Thư Ý, có tiền hay không đối với tôi mà nói không khác nhau là bao. Tôi không giống với cô và bố mẹ cô, trong mắt chỉ có tiền.”
Tôi bình tĩnh cười.
“Thư Ý, cô suy nghĩ kỹ mà xem, chẳng lẽ cô không cảm thấy thời gian chúng ta sinh hoạt như gia đình quá ít sao?”
“Chúng ta căn bản không có quyền lợi theo đuổi chân ái của mình. Tôi nghĩ rằng cô sẽ giống như tôi, có dũng khí phản kháng, nhưng cô lại…”
Tống Luật Thanh nói xong thở dài một hơi.
“Hôm nay tôi nhìn Tranh Tranh, tôi cảm thấy con bé thật đáng thương. Mặc dù vừa ra đời đã đứng trên đỉnh kim tự tháp, người khác đều hâm mộ bối cảnh gia đình nhưng sau này con sẽ chắc sẽ không hạnh phúc, vì những thứ con bé được tự lựa chọn quá ít…”
“Anh đang đùa tôi đấy à?” Tôi hít sâu một hơi, kiềm chế cơn giận.
“Lựa chọn quá ít? Xin lỗi, tôi không hiểu ý của anh. Tống Luật Thanh, anh uống sương mà lớn từ nhỏ đấy à? Đúng là không dính chút khói lửa nhân gian nào đến mức khiến tôi cảm thấy buồn cười.”
“Từ nhỏ anh đã ở biệt thự trên núi tốt nhất, lúc nào cũng có thể đứng ở bất động sản trên đỉnh núi để quan sát mọi thứ, bình thường đi ăn cũng được ngắm cảnh cả thành phố… Nếu không phải bố mẹ anh, nhà anh có tiền, anh có thể hưởng thụ những thứ này sao?”
“Từ nhỏ đến lớn anh đều có giáo viên và đoàn đội tốt nhất dạy, có người lên kế hoạch cho từng thứ một, có người vì anh mà phục vụ, trung học lại học ở Thụy Sĩ, nhập học trường tư nhân đứng đầu, đại học cũng là Ivy League… Đúng, tôi không phủ nhận sự cố gắng của anh, nhưng không có gia đình làm hậu thuẫn cho phía sau, Tống Luật Thanh, anh cảm thấy anh sẽ sống thuận lợi như vậy sao?”
Tôi nhìn Tống Luật Thanh, càng nhìn càng thấy buồn cười.
“Ivy League nói bỏ là bỏ, đến Bắc Âu thành lập đội chụp ảnh, lập nghiệp thất bại lại tiếp tục nộp đơn đi học… Bố mẹ anh để anh có ít sự lựa chọn sao?”
“Anh cảm thấy cuộc sống của mình rất tồi tệ sao? Đổi thành bất kỳ ai khác, cho dù là nuôi gia đình hay không có xuất phát điểm cao thế này cũng sẽ không thể sống thoải mái như vậy đâu.”