Theo Trăng Đuổi Thuyền - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:33:17
10.
Lấy được hộ tịch, lộ dẫn, vội vàng rời khỏi thương thành, ngồi thuyền xuôi về nam, tốt nhất là cách càng xa thượng kinh càng tốt.
Ta bôi nước thảo dược lên mặt, làm làn da trở nên đen vàng, nhìn rõ dung mạo.
Thế đạo quá loạn, dọc đường , nhìn thấy có người bán nhi tử, nhi nữ chỉ để đổi một bao lương, đó lại bị quan phủ lấy danh "thu thuế" đoạt mất.
Trong nồi đun bên đồng ruộng, đống xương trắng lộ vô cùng chói mắt.
Ta chỉ có thể cẩn trọng hơn nữa, tránh né tất cả những người gặp đường.
Cuối cùng, đặt chân đến một thành nhỏ gần phía nam, nơi này xe như khá yên ổn.
Vì một nữ tử ở một một mình quá kỳ quái, nhờ khả năng biết chữ, viết đơn thuốc, phụ việc cho một lang trung trong y quán.
Lang trung là một lão giả họ Bạch rất hòa ái.
Ta trầm mặc ít nói, cự tuyệt tiếp xúc với người khác.
Bạch đại phu vẫn chấp nhận , từng hỏi thăm lai lịch của , chỉ là ánh mắt nhìn mang theo chút thương hại khó nhận .
Cửa y quán, bách tính qua lại nói cười.
Nghe nói Việt Quốc phía nam đang đóng quân ở biên cảnh, chiến sự sắp nổ .
Bọn họ lại hoảng hốt: "Ngu thành của chúng ở nơi xa xôi, đánh tới được."
Ta chống tay lên mặt, lẳng lặng vẽ lại hình dáng của Chử Minh Quang.
Hắn xuyên tới lúc mười chín tuổi, biết bây giờ trông hắn .
Những ngày cùng cúp học, chơi game, chơi cùng như như đã xa rất xa.
Nếu tìm được hắn, nên dẫn hắn trở về thế nào đây?
Nghĩ đến "Hồi Du", chợt run tay, mực lan giấy, làm nhòa mặt mày ngậm ý cười của người thiếu niên.
Việt quân phá thành, đến quá đột ngột.
Thủ vệ đủ, Ngu thành chút phòng bị ngay cả thời gian phản kháng cũng có, lập tức thất thủ.
Bách tính đóng cửa ngoài, bồn chồn lo lắng.
Việt quân ̀n bạo, đến đốt phá, g-i-ế-t chóc, cướp bóc đến đó, thường khi bị Việt quân quét qua, sẽ chỉ còn lại một tòa thành trống .
Bạch đại phu cũng đóng y quán, vuốt râu thở dài, sắc mặt ngưng trọng.
Ta biết, thật ông ấy đang giấu vài thương binh thủ thành ở hậu viện.
Lúc Việt quân lục soát từng hộ, Bạch đại phu biết giấu được, ông bước , dâng toàn bộ dược liệu của y quán và ngân lượng tích góp được bao năm qua cho người Việt Quốc, mặt nở nụ cười.
Việt quân cười nhận lấy đồ, xoay người rời .
Ngày hôm bọn họ lại đến lục soát.
Thấy Bạch đại phu lấy được gì , liền xông vào y quán, bắt tất cả người trong y quán, bao gồm cả những thương binh về.
Ta rũ mắt, lời theo Việt quân.
Trong lòng lại trầm xuống.
Có cảm giác hoang đường bị số phận đùa bỡn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/theo-trang-duoi-thuyen/chuong-10.html.]
Đúng là xui xẻo, Lâm Bất Thu.
Trong thành nhóm lửa, và các tù binh bị trói lại với .
Việt quân cầm binh khí, hàn quang lạnh tấu xương lóa mắt người, có tù binh đã khóc tiếng.
Ta cúi thấp đầu hơn, cố gắng để bản nổi bật trong đám dông.
Ngọn lửa theo gió lung lay.
Một tiếng ngựa hí xé toạc màn đêm đen kịt.
Tia Nắng Sau Mưa
Tướng quân mặc ngân giáp, áo bào đỏ lưu loát xuống ngựa, ánh mắt hờ hững quét qua tù binh đất.
"Tướng quân, số tù binh này xử trí ạ?" Tùy tùng tiến lên cung kính hỏi.
Ta lén ngẩng đầu nhìn vị tướng quân .
Gió đêm rét lạnh mang giọng nói ngậm chút cảm tình của thiếu niên trẻ tuổi bay tới: "G-i-ế-t."
Ta chớp đôi mắt khô khốc, ánh lửa chiếu sáng gò má, sống mũi cao, cằm gầy, vết sẹo dưới mắt của tướng quân.
Nơi đó vốn nên có một nốt rười.
Chủ nhân của nốt ruồi ấy rất thích nhướng mày lên cười, làm hắn trông rất bỉ ổi.
Hóa Chử Minh Quang trưởng thành là dáng vẻ thế này.
Binh lính nhận lệnh, xách đao đến trước tù binh, cân nhắc xem nên bắt đầu xuống tay từ người nào.
Tù binh gào khóc giãy giụa, quỳ xuống cầu xin.
Lưỡi đ-ao dính m-á-u càng lúc càng đến gần, mùi m-á-u tanh xộc thẳng vào mặt làm người nôn mửa.
Ta chậm ̃i đứng lên, nhìn về phía bóng lưng tướng quân , hắn ngồi ở đó, thờ ơ lau trường kiếm trong tay.
"Chử Minh Quang."
Giọng nói của chìm trong tiếng kêu thét và gào khóc, rơi vào tai hắn như sét đánh ngang trời.
Hắn lập tức xoay người lại, ánh mắt xuyên qua màn đêm đẫm m-á-u nhìn về phía .
Có binh lính chú ý đến chỗ này, ba tên xông tới ̣nh xử lý .
"Buông nàng !" Giọng tướng quân đột nhiên giương cao, nghiêm nghị quát lớn.
Hắn vội vàng bước về phía , áo bào đỏ bị gió thổi tung bay.
Binh lính vội vàng dừng động ́c, lui lại mấy bước, nín thở đứng bên cạnh.
Tất cả âm thanh ồn ào bay xa, lúc này dưới bầu trời đêm tựa như chỉ còn lại hai người chúng .
Ta nhìn Chử Minh Quang, cũng như hắn đang lẳng lặng nhìn .
Cách những năm tháng mờ mịt, chúng gặp lại bằng cách này.
Chẳng biết ̣i , tìm vẫn luôn tìm kiếm xuất hiện trước mắt, đôi mắt lại khô khốc chảy nổi một giọt nước mắt.
Chử Minh Quang sững người hồi lâu, rồi chỉ gượng nói được một câu: "Bất Thu, lâu rồi gặp."
nhìn thấy rõ, hắn giấu tay , động ́c hoảng hốt, vì bên đầy những vết m-á-u dính nhớp, kịp rửa sạch.