Thích Là Thích, Không Cần Lý Do - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-10 01:05:24
9
Lần phát bệnh dữ dội hơn bao giờ hết.
Chu Du kéo trở về ký túc xá.
Tôi bám chặt lấy , bước sát từng bước theo .
Xung quanh im ắng đến lạ thường, trong phòng chẳng ai.
Còn đợi Chu Du gì,
Tôi đã nhịn mà lao ngay lòng .
Miệng cũng vô thức gọi tên .
“Chu Du… Chu Du…”
“Khó chịu quá…”
“Khó chịu thật sự…”
Chu Du thuần thục ôm lấy , khóa cửa, nhẹ nhàng vỗ lưng .
Miệng khẽ những lời dỗ dành.
“Đừng gấp, ôm một chút sẽ .”
“Chỗ nào khó chịu, biết.”
Tôi siết chặt cổ , mặt ngừng dụi .
Da chạm da, khiến dịu đôi chút.
Trước đây, đến đoạn , bệnh tình của thường sẽ từ từ dịu .
lần , dù ôm, vẫn thấy vô cùng khó chịu.
Càng khó chịu, trong đầu càng hiện lên những câu Thẩm Giai ở căn-tin.
Khát da thật sự là căn bệnh kỳ quặc ?
Tìm đàn ông để ôm chữa bệnh, hành vi đó thật sự đáng ghê tởm ?
Tôi nhíu mày, lòng càng lúc càng bất an, bứt rứt.
Thời gian trôi qua từng chút một, bệnh vẫn hề thuyên giảm.
Cảm giác còn khủng khiếp hơn cả lần .
Khó chịu quá… khó chịu chịu nổi.
Không đủ… ôm thôi thì đủ.
Tôi cắn răng, cơ thể rên rỉ vì đau đớn, nước mắt cũng tuôn kiểm soát.
“Chu Du… Chu Du… em vẫn khó chịu…”
Tôi tủi thân dụi mặt hõm cổ , thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng cọ sát.
Cổ Chu Du đã cắn mấy lần.
Sự chiều chuộng của khiến mạnh dạn hẳn lên.
Tôi nhắm mắt, rụt rè đặt môi lên cằm .
Cọ cọ, lưu luyến rời.
Vừa hôn vụng về dụ dỗ.
“Chỉ ôm thôi đủ…”
“Hôn em …”
“Chu Du… hôn em …”
“Em khó chịu lắm …”
Khóe mắt đỏ hoe, nước mắt đẫm cả hai má, môi khẽ trượt lên .
“Cầu xin … hôn em .”
Chu Du thấy lời , vẻ mặt vẫn dửng dưng, hoảng vội.
Tựa như chẳng chuyện gì nghiêm trọng.
khi môi từng chút một tiến gần lên ,
Cậu cụp mắt, đáy mắt tối , như sắp dậy sóng.
Đôi tay mạnh mẽ siết chặt lấy eo .
Không khí xung quanh lập tức căng như dây đàn.
Giây tiếp theo — môi chạm môi.
Sự mờ ám trong khoảnh khắc lan khắp gian.
Chu Du ánh mắt tối sẫm, khẽ hé môi.
Cúi đầu, cắn chặt môi chút chừa khe hở nào.
10
Nụ hôn của Chu Du mạnh dữ.
Cậu bóp cằm , hôn sâu môi .
Vừa hôn, siết chặt lấy eo buông.
Như thể một con sói đói xồ mồi, cắn chặt nhả.
Tôi khóa chặt trong vòng tay đầy sức mạnh, chớp mắt vài lần, thỏa mãn đáp nụ hôn.
Lúc , tất cả đều nóng bỏng, quấn quýt, môi răng hòa quyện.
Tim đập thình thịch, khiến quên mất mọi thứ.
Tôi nhắm mắt, thở bên cạnh quấn lấy .
Áp lực, mãnh liệt.
Sự chạm môi , khiến cơ thể như xoa dịu đến tận cùng.
Khi mọi thứ dịu hẳn,
Chu Du mới chậm rãi buông môi , thở dốc.
Cậu khẽ áp trán trán .
“Đỡ hơn ?”
Giọng khàn khàn, yết hầu nhẹ nhàng chuyển động.
Tôi đỏ bừng mặt, khẽ gật đầu.
Sau đó ngượng ngùng dụi mặt cổ .
Mọi chuyện bắt đầu từ , kết thúc , lòng vẫn yên.
Vì bệnh mà cầu xin thích hôn .
Dù đã đồng ý, vẫn cảm giác hư ảo, thật.
Cảm giác khó diễn tả.
Giống như một đứa trẻ con mè nheo mãi mới cho một viên kẹo.
liếm một chút, đã lớn giật .
Thứ ngọt ngào đó — cuối cùng thuộc về .
Tôi từ từ rút khỏi vòng tay Chu Du, sắc hồng mặt dần biến mất.
Niềm vui lúc nãy cũng như từng chút từng chút trượt khỏi tâm trí .
Chu Du… hình như vốn chẳng thuộc về .
Cậu đối xử với , lẽ chỉ vì giúp chữa bệnh mà thôi.
Quan hệ của chúng , ngay từ đầu đã sai .
Tôi mím môi, lông mi khẽ run, ngón tay nắm lấy vạt áo , lòng đau đến chịu nổi.
Ánh mắt Chu Du thoáng xao động, như đã nhận cảm xúc của .
Cậu cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch, nhẹ nhàng đưa mũi cọ má .
“Em , nhưng thì .”
Tôi ngẩng đầu lên. “Gì cơ?”
Thấy ngơ ngác, cong môi , chút e dè mà quan sát gương mặt .
Ánh mắt lướt qua từng chi tiết — mắt, mũi, đến môi.
Khi ánh mắt dừng ở môi,
Chu Du nheo mắt, đưa tay lên, xa ấn đôi môi sưng đỏ của .
“Sưng đấy.”
Tôi nhíu mày vì đau, ngay giây tiếp theo, khóe môi Chu Du cong lên, bất ngờ bóp chặt má , cúi xuống, giọng khàn khàn:
“Đừng nghĩ linh tinh nữa.”
“Xem bệnh vẫn khỏi hẳn, để chữa tiếp cho.”
Lời còn dứt, môi cắn lấy. Tôi trừng to mắt, thở dần trở nên nóng rực.
Dục vọng, cảm giác choáng ngợp vì nụ hôn, và tim đập hỗn loạn cùng lúc ập đến.
Lúc , mờ ám đã quá xa.
Tai đỏ ửng đến tận gốc.
Lúc , khỏi nghĩ —
Chu Du… thật sự là thẳng nam ?
11
Mãi đến tối, khi lên giường, lòng vẫn chẳng thể yên .
Lần hôn đầu tiên thể xem là bất đắc dĩ.
Vậy còn lần thứ hai?
Tôi giường lăn qua lăn , đầu ngón tay khẽ vuốt nhẹ đôi môi vẫn còn sưng của .
Đây là hậu quả của việc hôn quá nhiều.
Rõ ràng khi đó bệnh của đã dịu , mà Chu Du vẫn đè , hôn thêm mấy lần.
Đến giờ môi vẫn hết sưng.
Ký túc đã tắt đèn, trong bóng tối, cuộn tròn trong chăn, thò đầu , về phía giường của Chu Du.
Nhớ khi hôn, vùi mặt cổ , thở hổn hển.
Giọng khàn khàn hỏi : “Đủ ?”
“Còn hôn nữa ?”
Mặt lập tức đỏ bừng.
Lúc đó đã gì?
Hình như là… đủ.
Vì hôn quá thoải mái, nên mới biết hổ mà đòi thêm.
Chỉ nghĩ đến đây thôi, đã ngủ nổi nữa.
Trong đầu là gương mặt dữ dằn trai của Chu Du.
Tôi trằn trọc đến tận nửa đêm, mãi đến khi mới chớm buồn ngủ…
Thì bên đột nhiên vang lên tiếng kéo rèm giường.
Giây tiếp theo, chăn của lật tung, một cơ thể nóng rực chui hẳn ổ chăn của .
Tôi lập tức mở mắt.
Mùi hương quen thuộc xộc mũi.
Tôi chớp mắt mấy cái, cơn buồn ngủ lập tức bay sạch.
Thấy Chu Du ngay bên cạnh, cơ thể căng cứng ngay lập tức.
“Chu Du? Sao sang đây?”
Tôi hạ giọng nhỏ nhất thể, căng tai ngóng động tĩnh từ chỗ Tiểu Minh.
May mà vẫn đang ngáy ngủ.
Chu Du chui đã vòng tay ôm lấy eo .
Nghe hỏi, khẽ hừ một tiếng, giọng uể oải:
“Muốn sang thì sang, hỏi nhiều thế làm gì?”
Cậu dán sát , làm gì khác, chỉ là tay ôm eo mỗi lúc một chặt.
Tôi xoay , đối mặt với , tim đập liên hồi.
Có đàn ông nào tự nguyện chung giường với một đàn ông khác?
Trừ khi…
Tôi mím môi, câu trả lời của là tim đã loạn thành một nùi.
“Chu Du, mai tiết sớm đấy.”
“Tiểu Minh dậy sớm hơn cả hai đứa , định cứ đây luôn ?”
Tôi dứt câu, thì giường bên cạnh gần phòng tắm đột nhiên động tĩnh.
Sau đó là tiếng mang dép.
Tôi sợ đến mức im bặt, đồng tử co , đầu ngón tay siết chặt lấy vạt áo ngủ của Chu Du.
Chu Du cảm nhận , khẽ cong môi, kéo ôm sát ngực.
Miệng kề sát tai , khẽ đầy ác ý:
“Sợ phát hiện đến thế ?”
Đèn nhà vệ sinh bật sáng, rõ thấy tiếng gì ,
Tiểu Minh đột nhiên đầu liếc về phía giường .
Khoảnh khắc , căng thẳng đến trừng to mắt, chẳng kịp nghĩ gì đã bịt luôn miệng Chu Du.
Thời gian trôi từng chút một, mở trừng mắt, chớp lấy một lần, chằm chằm về phía nhà vệ sinh.
May Tiểu Minh chỉ liếc một cái .
Đợi đến khi vệ sinh xong giường, vẫn còn nguyên cảm giác thót tim, thân run lên từng cơn.
Chu Du thấy lo đến mức đó, suýt chút nữa đã bật thành tiếng.
Tôi hù một phen, tức giận đến nỗi bật dậy, lén quan sát động tĩnh của Tiểu Minh.
May mà lâu , tiếng ngáy của vang lên.
Có vẻ đã ngủ say . Trái tim đêm nay biết đã thót bao nhiêu lần.
Thật sự quá hồi hộp còn gì nữa!
Tôi nhịn nhỏ giọng trách móc Chu Du:
“Chu Du, cố tình đúng ?”
“Nếu Tiểu Minh phát hiện giường thì mà giải thích?”
Dù thì… bây giờ giữa và Chu Du vẫn chỉ là bạn cùng phòng bình thường.
Tôi tuy thích , nhưng danh phận gì.
Bị bắt gặp, tám cái miệng cũng cãi nổi.
Hay là… đừng tìm nữa, mỗi lần phát bệnh thử đổi khác?
Đang nghĩ vẩn vơ thì Chu Du đột nhiên nắm lấy tay đang che miệng .
Hôn nhẹ mấy cái, bất ngờ vén áo ngủ của lên, ngón tay vuốt nhẹ lên lớp da lộ , ánh mắt tối .
“Suỵt, đừng lên tiếng.”
Trong bóng tối mờ mịt, giọng trầm ngang ngược.
“Chỉ cần em kêu một tiếng, sẽ hôn một cái.”
Bị đột ngột vén áo, theo bản năng giữ chặt cổ tay .
khi nhận là Chu Du, lập tức đỏ mặt, đầu sang chỗ khác, từ từ buông tay , lí nhí :
“Chu Du…”
“Em… em phát bệnh…”
Chu Du , mắt tối sầm .
“Tôi biết.”
“Vậy thì… đừng làm thế, kỳ cục lắm.”
Tôi ẩn ý bàn tay của đang đặt ngay bụng .
Nghe , ánh mắt Chu Du đen kịt, chằm chằm chớp mắt.
Giây tiếp theo, bất ngờ đè xuống, mạnh mẽ đặt môi lên môi .
“Đã bảo đừng lên tiếng, cứ .”