Thiên Đế, Ngươi Hối Hận Sao?
Chương 4
“Ta sợ nàng ta không giết được ta, liền giết sủng vật của ta.”
Nhìn thấy ta chia tiên dược thành hai phần, đút cho Tiểu Bạch một nửa, nửa còn lại nhào nặn lên cái chân gãy của nó, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của Vân Miểu cứng đờ, có chút không thể tin được: “Ngươi phí hết tâm tư lấy được linh dược, là vì cứu chữa cho con súc sinh này……”
Linh dược này quả thực là một vật kỳ quái, chỉ trong nháy mắt, hai chân sau của Tiểu Bạch đã thực sự mọc ra.
Ta còn chưa kịp kinh ngạc thì Vân Miểu đã nắm lấy tay trái của ta, ủ rũ nói: “Tay của ngươi thì sao bây giờ? Ngươi cứ mặc kệ nó à?”
Ta không biết hắn lại quan tâm đến ta đến vậy, phải mất chút công sức mới rút được tay ra, ta thản nhiên nói: “Chỉ là một ngón tay thôi, sao có thể so sánh được với một cái chân.”
Vết thương của Tiểu Bạch do Thiếu Kỳ gây ra vẫn chưa lành, thân thể vẫn chưa thể cử động, nó cố gắng ngẩng đầu lên nhìn ta, đôi mắt đen nhánh ươn ướt, tựa hồ có chút phức tạp.
Vết thương của Tiểu Bạch đã bình phục, ta và Vân Miểu cùng đưa nó ra ngoài đi dạo.
Đi ngang qua ao Mục Dã, ta dừng lại nhìn xung quanh, ao này rất giống đầm sen nơi ta sinh ra, vì vậy ta rất thích đến đây.
Vân Miểu nói: “Ngươi có biết nơi này là địa phương Thiên Đế cùng Thiếu Kỳ định tình hay không?”
“Ồ?” Ta chạm vào lá sen, trước đây ta chưa từng nghe nói đến điều này, vậy có lẽ nên xây dựng một tượng đài để tưởng nhớ nhỉ.
“Cho nên hắn mới chọn ngươi, sinh ra trong ao, có hình dáng giống Thiếu Kỳ.” Vân Miểu cụp mắt nhìn ta, bình tĩnh nói: “Nhưng thế thân dù sao cũng chỉ là thế thân, ngươi làm sao có thể so sánh với nàng ta.”
Thế thân.
Dùng từ rất hay.
Tiểu Bạch nhảy qua ao, bùn dưới chân văng tung tóe khắp người Vân Miểu.
Vân Miểu cúi đầu nhìn bộ đồ trắng của mình, sắc mặt vừa xanh vừa đỏ.
Ta ho một tiếng và thay Tiểu bạch gửi lời xin lỗi không mấy chân thành đến hắn.
Vân Miểu hỏi ta có phải đang hả hê trước nỗi bất hạnh của hắn hay không.
Ta vẫy tay định quay người đi thì bị hắn bắt lấy bàn tay.
Dù sao thì hắn vẫn luôn là một người nhỏ mọn.
Ta cởi thắt lưng quanh eo, định cởi áo ngoài ra cho hắn khoác, để hắn đi lại khắp nơi trong bộ quần áo bẩn thỉu cũng không được, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng và uy nghiêm của một vị thượng thần như hắn.
Đồng tử Vân Miểu đột nhiên co rút, hắn chặn tay ta lại: “Hàn Liên!”
Trong lúc kéo, ta vô tình giẫm phải chân và làm bẩn đôi giày trắng tinh của hắn.
Hắn thực sự ngày càng tức giận và nắm tay ta không chịu buông ra.
Xa xa có một giọng nói trầm trầm vang lên: “Các ngươi đang làm gì vậy?”
Ta nhìn lên và thấy Thiên Đế.
Có lẽ Vân Miểu và ta nhìn quá mức chật vật, hoặc có lẽ hôm nay tâm tình không tốt, Thiên đế hơi cau mày, nghiêm túc nhìn chúng ta.
Vân Miểu vẫn là vẻ mặt bình tĩnh: “Chỉ là trò đùa thôi, để Thiên Đế trách móc rồi.”
Ta sửa sang lại quần áo, hướng Thiên đế thi lễ một cái.
“Không biết Vân Miểu thần quân cùng Hàn Liên từ khi nào lại trở nên quen thuộc như vậy.”
Hai người qua lại nói chuyện hồi lâu, ta thất thần cứ thế theo họ đến Cung Tử Kim hồi nào mà không hay.
Cung Tử Kim bây giờ là cung điện của Thiếu Kỳ, yến tiệc đang diễn ra sôi nổi, nàng ta đang ngồi ở vị trí cao nhất với một chén rượu hoa đào trên tay.
Hóa ra hôm nay là sinh nhật của nàng ta.
Ta còn hơi choáng váng, nhưng Vân Miểu đã kéo ta tìm một chỗ ở phía sau rồi ngồi xuống.
Thiên đế không còn quan tâm đến ta và Vân Miểu nữa, những hộp bảo vật quý hiếm được mang lên, trong số đó có bộ áo giáp mà Thiếu Kỳ từng mặc, vũ khí mà nàng ta từng sử dụng, còn có ngọc bích, hạt Tùy, lông vũ, các loại vũ khí khác và một bức họa.
Khi cuộn giấy được mở ra, chúng tiên đều hít vào một hơi, đầy kinh ngạc.
Đôi mắt của Thiên đế tối sầm.
Hắn không nhận ra bức họa.
Bức họa đó được vẽ cho ta.
Lúc đó vừa có một cơn mưa xuân, hoa đào nở rộ trên cành, ta nhìn con ếch xanh bên giếng dưới gốc cây, chợt nghĩ nếu đem nó xào lên, thêm một vài quả ớt, sẽ có một món ăn tuyệt vời.
Ta đang nghĩ về bữa tối ở đây trong khi hắn đang vẽ một bức chân dung ở trong phòng.
Cuối cùng, hắn đưa bức chân dung cho ta, ta ngắm nghía một lúc và hỏi hắn về cô gái xinh đẹp trong tranh, đó nhân tình của sắn sao?
Hắn nhìn vào mắt ta và nói rằng người phụ nữ trong tranh chính là ta.
Bây giờ chúng tiên đang khen ngợi phong thái thanh tao lịch sự của Thiếu Kỳ trong bức họa, xinh đẹp động lòng người, ta cũng thấy không hề sai.
Dù sao khuôn mặt này, vốn là của nàng ta.
Vân Miểu cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, bình tĩnh nói: “Còn không bằng vết bùn trên quần áo của ta.”
Ta nghe buồn cười, cụng ly với hắn, ngẩng đầu uống một ngụm rượu.
Hắn ta chế nhạo: “Sao lại uống rượu vội vàng như vậy? Sợ có người tranh giành với ngươi.”
Vừa nói vừa gắp đồ ăn vào bát cho ta.
10.
Người ta kể rằng ngón tay út của Thiếu Kỳ đã bị Thiếu Kỳ chặt đứt để bảo vệ Thiên Đế, khi người lên đỉnh Núi Bất Châu để tiêu diệt ác thú Phù Đậu hàng nghìn năm trước.
Từ đó về sau, mỗi lần Thiên Đế nhìn thấy bàn tay bị thiếu mất một ngón của nàng ta, trong lòng lại cảm thấy tội lỗi cùng yêu mến càng tăng lên.
Ngón tay út bị chặt đứt của Thiếu Kỳ vẫn được trân tàng trong ký ức của hắn.
Còn ngón tay của ta thì cứ thế bị hắn nhẫn tâm cắt đứt, không biết đã vứt đi nơi nào rồi.
Khi Vân Miểu kể cho ta nghe về chuyện quá khứ đó, ta đã trả lời như thế này.
Vân Miểu hỏi có phải ta không cam lòng không.
Cũng không có gì là không cam lòng.
Chỉ là ta đã từng rất thích hắn mà hắn lại đối xử với ta như vậy, khiến ta hơi buồn.
Vết thương ở chân của Tiểu Bạch đã khỏi, tính tình cũng vui vẻ hơn rất nhiều, cung Vận Vân quá nhỏ để giữ nó ở lại, ta không muốn cứ giam nó mãi liền cho nó đi ra ngoài chơi.
Ta đợi ba ngày cũng không thấy nó trở về, trong lòng có chút lo lắng, liền đi ra cung Vận Vân để tìm kiếm.