Thiên Kim Giả
Chương 2
Vừa rồi tôi mới hiểu được, với tính cách của Khương Điềm Điềm, đang yên đang lành nhận chú Lý làm bố, khẳng định sẽ ức hiếp cô em gái ngoan ngoãn Kim Kim, ở trường Khương Điềm Điềm lại luôn gây phiền phức cho tôi, tôi nhất định muốn dạy cho cậu ta một bài học!
Cùng chú Lý nói chuyện điện thoại xong, tôi trở về ký túc xá liền thấy tủ quần áo của mình bị mở toang, một đám nữ sinh đang tụ tập trong ký túc xá, vây quanh Khương Điềm Điềm.
“Điềm Điềm, tôi thích chiếc LV này, cậu có thể đưa nó cho tôi không?”.
“Điềm Điềm, chiếc Chanel này đẹp quá. Cậu có thể cho tôi mượn mang nó trong hai ngày được không?”.
Còn Khương Điềm Điềm đứng giữa đám đông, đang nhìn vào gương trong khi ôm chiếc Hermès của tôi rồi hất tóc trả lời.
“Đương nhiên có thể, thích cái gì thì tùy tiện lấy.”
Nhóm nữ sinh reo hò lên cho đến khi thấy tôi bước vào với vẻ mặt lạnh lùng.
“Các cậu đang làm gì thế?”.
Mọi người đều sững người, Khương Điềm Điềm nhướn mày khi nhìn thấy tôi.
“Yo, hàng giả, quay lại rồi à.”
“Tôi đang hỏi các cậu đang làm cái gì?”.
Mặt tôi càng lạnh hơn: “Ai cho phép các cậu động vào đồ của tôi!”.
“Hàng giả, cậu có phải hay không nói sai rồi.” Khương Điềm Điềm chế nhạo nói:
“Mấy chiếc túi này của cậu đều là dùng tiền của bố tôi mua được, vậy bây giờ nó nên là của tôi, tôi cầm lấy đồ của tôi thì làm sao!”.
Mấy cô gái khác cũng hỗ trợ nói:
“Đúng vậy, Lý Ngôn, cậu tự nhiên có được cuộc sống tốt đẹp trong 18 năm rồi, rõ ràng là cậu chiếm được của hời!”.
“Còn không phải, được tiện nghi còn khoe mẽ, nếu là tôi liền quỳ xuống cùng Khương Điềm Điềm xin lỗi rồi.”.
Nhìn mấy người này chỉ cảm thấy đầy sự lố bịch. Tôi chưa kịp nói gì thì điện thoại của tôi reo lên.
Tôi nhìn xuống và thấy đó là điện thoại của SA Hermès đang gọi.
Đoán chừng là có hàng mới nên gọi cho tôi.
Tôi nảy ra một ý tưởng, lập tức trả lời điện thoại.
“Alo” Tôi cố tình cao giọng nói: “Cái gì, có da cá xấu loại mới vừa đến à, vậy tôi liền qua đó xem xem.”
Nói xong, tôi cúp điện thoại, mỉa mai nhìn đám người Khương Điềm Điềm.
“Mấy cái túi này đều đã cũ rồi, mấy người thích thì cầm lấy đi, tôi sẽ đi mua mẫu Hermès mới nhất.”
Nói rồi tôi hất mái tóc dài của mình rồi rời đi.
Lúc quay người đi quả nhiên nghe thấy những cô gái hư vinh bên cạnh Khương Điềm Điềm vội vã mở miệng:
“Điềm Điềm, Lý Ngôn đều có thể đến Hermès để mua túi mới, cậu là thiên kim thật chắc chắn cũng có thể phải không?”.
“Đúng vậy, đúng vậy, cậu mau mang theo bọn tôi đi trải nghiệm mua sắm, nhân tiện mua vài mẫu mới đi!”.
Đôi mắt của Khương Điềm Điềm lóe lên sự bối rối: “Nhưng mà…”.
Mấy cô gái kia ngay lập tức nói: “Điềm Điềm, không phải là bố cậu nhận cậu lúc sau còn chưa có đưa cho cậu thẻ tín dụng hay tiền chứ? Lẽ nào ông ấy đối với cậu còn không đối xử tốt bằng cô con gái giả Lý Ngôn kia chứ?”.
Khương Điềm Điềm lập tức nhảy dựng lên.
“Làm sao có khả năng, đi đi đi! Những cái túi cũ của Lý Ngôn tôi còn không thèm để mắt đến!”.
Tôi vừa đến cửa hàng Hermès, Khương Điềm Điềm cùng với mấy tùy tùng nhỏ cũng theo đến.
Đúng lúc này SA mang một chiếc túi nhỏ kiểu mới đến cho tôi xem.
Khương Điềm Điềm bước tới trước vẫy vẫy tay.
“Tôi muốn cái túi này.”
SA sửng sốt một lúc, sau đó mỉm cười ôn hòa: “Thật xin lỗi vị tiểu thư này, mua chiếc túi này cần có mức chi tiêu mua sắm nhất định, xin hỏi ngài có đồng ý mua sắm mức độ nhất định không?”.
Khương Điềm Điềm hiển nhiên là lần đầu tiên tới Hermès mua túi xách, cậu ta hoàn toàn sửng sốt: “Mua sắm nhất định là ý gì?”.
SA giải thích: “Có nghĩa là mua mẫu hàng trào lưu, cần phải mua mặt hàng khác với một số sản phẩm cùng loại.”
Khương Điềm Điềm ngước mắt chỉ thẳng vào tôi: “Vậy dựa vào đâu mà cậu ta không cần?”.
SA cười chuyên nghiệp: “Bởi vì Lý tiểu thư là khách hàng VIP của chúng tôi, đủ điểm rồi nên không cần”.
Khương Điềm Điềm lập tức nhìn tôi bằng ánh mắt đố kị sắp bốc cháy.
“Vậy tôi cũng không cần phải vậy”. Khương Điềm Điềm rất nhanh cao ngạo nói:
“Bởi vì bắt đầu từ giờ, mọi thứ của cậu ta đều là của tôi, vì vậy tôi cũng chính là VIP của mấy người, cô nhanh chóng đóng gói lại cho tôi.”
SA sững sờ một lúc nhìn tôi bối rối.
Còn tôi bất động gật đầu.
Tôi biết SA này đã nhiều năm, như người thành tinh vậy, lập tức hiểu rõ ý tôi, đối với Khương Điềm Điềm mỉm cười nói:
“Được rồi, thưa tiểu thư, tôi hiện tại liền đóng gói lại cho ngài, xin hỏi ngài muốn quẹt thẻ phải không?”.
“Đương nhiên!”. Khương Điềm Điềm kiêu ngạo từ trong túi lấy thẻ ra.
Tùy tùng nhỏ ở bên vội vàng nói: “Điềm Điềm mau cho chúng tôi xem xem, bố của cậu cho cậu có phải là thẻ đen huyền thoại hay…”
Lời nói của tùy tùng nhỏ nhất thời bị nghẹn lại.
Bởi vì Khương Điềm Điềm đã lấy ra một thẻ ghi nợ.
Khương Điềm Điềm có vẻ hơi xấu hổ, nhưng cậu ta vẫn giả vờ kiêu ngạo.
“Bố tôi nói gia đình tôi có đủ dòng tiền lưu động, ông ấy không thích dùng thẻ, liền đưa cho tôi một chút tiền tùy tiện tiêu sài.”
Tôi nghe được lời này kém chút nữa là cười ra tiếng.
Tôi nghĩ tấm thẻ này là chú Lý đưa cho cậu ta, là biểu hiện tâm ý của chú Lý đối với con gái mình.
Nhưng “hiện tại đủ lưu động” là cái gì, vừa nghe liền biết đó không phải lời của chú Lý nói, mà là Khương Điềm Điềm đang khoác lác.
Đoán rằng chú Lý lúc đưa tấm thẻ này cho Khương Điềm Điềm cũng không đề cập số tiền chính xác có trong thẻ, Khương Điềm Điềm cũng không có thời gian kiểm tra số tiền, trong đầu chỉ nghĩ là một số tiền khá lớn.
Lúc này SA đã nhận lấy thẻ, kính cẩn nói: “Được thưa tiểu thư, tổng cộng 7 vạn tệ, tôi sẽ thanh toán ngay bây giờ.”
“Cái gì?!” Khương Điềm Điềm nhảy dựng lên: “Một cái túi nhỏ như vậy lại có giá 7 vạn tệ! Đợi đã…”
Rất rõ ràng, mặc dù Khương Điềm Điềm biết đến Hermès nhưng cậu ta lại không biết rõ về giá cả của nó.
Cậu ta còn chưa kịp nói gì thì SA đã quẹt thẻ xong rồi.
Ting
Thanh toán thành công!
Tôi thấy cơ thể Khương Điềm Điềm rất rõ ràng thở nhẹ nhõm một hơi.
Tùy tùng nhỏ ở bên cạnh tâng bốc cậu ta như điên.
“Điềm Điềm, bố của cậu quả nhiên đối với cậu rất hào phóng. Vậy mà lại đưa cho cậu nhiều tiền như vậy, cái túi 7 vạn tệ đều có thể mua trong một lần quẹt!”.
“Cậu nghe nghe xem mình đang nói cái gì vậy. Cậu nhìn phong thái của Lý Ngôn mà xem, nhà cậu ấy sẽ để 7 vạn tệ vào trong mắt à, như tôi nói, thẻ này của Điềm Điềm phải có tầm trăm vạn!”.
Khương Điềm Điềm lúc này không hề che giấu được nụ cười nơi khóe miệng.
“Được rồi!” Nhưng vẻ bề ngoài cậu ta vẫn cần phải khiêm tốn: “Chỉ là một cái túi thôi, còn có cái gì để nói đâu, đi thôi!”.
Vừa nói, cậu ta vừa kiêu hãnh xách chiếc túi mới mua đến trước mặt tôi rồi ngẩng cao đầu rời đi.
Phảng phất như cậu ta đã chiến thắng một trận vậy.
Không ngờ đến SA lại ngăn cậu ta lại.
“Vị này tiểu thư!” SA nở nụ cười thân thiện: “Nếu như đều đến đây rồi, không bằng xem mẫu mới nhất của chúng tôi, giá cao hơn một chút, 52 vạn tệ, nhưng tuyệt đối là hàng hiếm!”.
Khương Điềm Điềm sắc mặt cứng đờ.
Tùy tùng nhỏ bên cạnh thậm chí còn kêu lên.
“Trời ạ! Một cái 52 vạn! Này cũng đắt quá đi!”.
“Cậu hiểu cái gì! Tôi thấy nhiều người nổi tiếng đều mang chiếc túi này, Điềm Điềm, mẫu túi này thật sự rất khó kiếm! Cậu mau chóng mua nó đi!”.
Trong mắt Khương Điềm Điềm hiện lên vẻ do dự.
Không ngờ SA lại rèn sắt khi còn nóng nói: “Thật không dám giấu, vừa rồi tôi liên hệ với Lý tiểu thư, chính là bởi vì cô ấy muốn mua chiếc túi này, tôi đã nói với cô ấy sẽ gọi cho cô ấy khi có sẵn hàng.”
Nghe nói chiếc túi này vốn là để bán cho tôi, Khương Điềm Điềm như được tiêm máu gà xua xua tay.
“Vậy thì tôi sẽ mua nó!”.
Vừa nói cậu ta vừa đưa thẻ qua.
Tùy tùng nhỏ bên cạnh còn hưng phấn hơn cả cậu ta.
“Điềm Điềm, cậu thực sự là một bạch phú mỹ ah, 52 vạn túi xách đều có thể mua!”.
“Người ta là thiên kim thật, muốn mua cái túi nào đương nhiên có thể tùy tiện mua…”
Tíchhhh
Tùy tùng nhỏ bên cạnh còn chưa nịnh nọt xong, không ngờ máy quẹt thẻ lại phát ra âm thanh chói tai.
Giọng nói của tùy tùng nhỏ đột nhiên im bặt, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy vẻ mặt bối rối của SA.
“Thật xin lỗi Khương tiểu thư, số dư thẻ của ngài không đủ.”
Không khí giây lát bao trùm một sự im lặng đầy khó xử.
Mặt Khương Điềm Điềm toàn bộ tái xanh.
“Có phải cô nhầm lẫn hay không?” Giọng cậu ta trở nên sắc nhọn: “Hoặc do máy bị hỏng, cô mau chóng thử lại đi!”.
Nhưng SA đã đổi 2 máy, thử mấy lần đều không thành công.
Bầu không khí đột nhiên trở nên khó xử.
Hai tùy tùng đi theo cùng nhìn khuôn mặt xanh trắng của Khương Điềm Điềm, nhanh chóng hòa giải: “Cái kia, Điềm Điềm, có lẽ số dư trong thẻ chỉ hơi thiếu một chút thôi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, bố của cậu có thể không có thời gian chuyển tiền vào, dù sao cậu cũng biết, chuyển khoản ngân hàng cũng có nhiều hạn chế.”
Khương Điềm Điềm cũng nỗ lực duy trì bộ dạng cao quý cao lãnh của bản thân mình.