Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Thiên Kim Hắc Ám

Chương 4



5.

Tôi biết với phẩm hạnh của Lâm Tâm Tâm, tất nhiên sẽ xuống tay với tôi.

Trước đó tôi đã đặt camera ẩn trong tủ quần áo.

Camera sẽ bật khi tôi đi vắng.

Lâm Tâm Tâm đại khái không nghĩ tới điều này này vẻ mặt cứng đờ.

Sắc mặt chợt trắng bệch.

“Cậu đặt camera trong phòng ngủ à?”

Tôi cười nhạt: “Ngại quá, trong nhà nghèo, sợ mất đồ, chỉ có thể ra hạ sách này.”

Tôi chuyển đoạn phim lên điện thoại di, Lâm Tâm Tâm thấy vậy lập tức muốn lao đến giật lấy.

Tôi giả bộ che chở, mượn cơ hội tát cô ta một cái.

Lâm Tâm Tâm che mặt, không tin mắt trừng to, nhìn tôi.

“Cậu dám đánh tôi?!”

Tôi giả bộ áy náy nói: “Tôi không ngờ cậu lại cướp đồ của tôi, ngại quá, trượt tay rồi.”

“Sao lại trượt tay?”

Tôi cố ý.

Cô ta tự nhiên có thể đoán được, biểu tình trong nháy mắt thất thố, trừng to hai mắt, giận đùng đùng nhào về phía tôi.

“Lâm Miên, cậu đây là muốn chết!”

Những người khác sợ sự tình loạn lên, vội vàng ngăn cô ta lại.

Trong lòng tôi cười lạnh.

Học theo tôi lâu như vậy cuối cùng chỉ là học được bề ngoài.

Chỉ là khích tướng đơn giản, cô ta đã có thể lộ nguyên hình.

Trước tôi là Lâm Vãn Vãn được cô ta quan tâm liền ngây thơ tin tưởng, mới để cô ta dắt mũi, nhưng bây giờ đã chết một lần, đầu óc tôi không thể tỉnh táo hơn.

Tôi phớt lờ những người hóng hớt xung quanh, điều chỉnh video, hình ảnh mau chóng hiện lên.

Lâm Tâm Tâm ôm laptop của Hình Hinh, mở cửa tủ quần áo của tôi, lén lút giấu laptop vào tủ quần áo của tôi.

Do camera bị lấp, chỉ quay được nửa khuôn mặt dưới của cô ta, cùng với chiếc váy đang mặc trên người.

Lúc này cô ta vẫn đang mặc chiếc váy trong video kia.

“Đây không phải tôi, đây căn bản không phải tôi!”

Lâm Tâm Tâm cắn chặt hàm răng, la to:

“Là có người đang bôi xấu tôi, Lâm Miên, cậu đang bôi xấu tôi, đây rõ ràng là do cậu sửa video!”

Cô ta vẫn đang giảo biện.

Nhưng thời gian ở góc bên trái rất rõ ràng.

Video rất khó làm giả.

Hơn nữa tôi ở trước mắt bao người lấy ra làm sao có thời gian chỉnh sửa?

Những người khác hai mặt nhìn nhau, nhất thời đều á khẩu không nói được.

Cuối cùng Hình Hinh khó khăn nói: “Hay là, chuyện này coi như xong đi, đều là cùng một ký túc xá, không cần phải ồn ào như vậy.”

Những người khác vội vàng phụ họa.

Tôi cười lạnh.

Vừa rồi lúc tôi bị oan, mấy người cũng không phải là thái độ này.

Nhưng tôi biết rõ, bởi vì quyền thế của Lâm Tâm Tâm, cho dù Lâm Tâm Tâm vu oan cho tôi, mấy người đó cũng không dám làm gì Lâm Tâm Tâm.

Chỉ có thể tô son trát phấn giả bộ thái bình.

Tôi cũng không trông cậy vào chuyện này có thể khiến mấy người đó thay đổi cái nhìn đối với Lâm Tâm Tâm.

Nhưng tác động của việc này có thể đạt được là đủ.

Trò khôi hài kết thúc, mọi người không hẹn mà cùng không nhắc lại chuyện này.

Chỉ là bên cạnh Lâm Tâm Tâm thiếu đi rất nhiều người a dua nịnh hót.

Cả một ngày, tôi đều có thể cảm nhận được ánh mắt ác độc của Lâm Tâm Tâm.

Tôi biết, sự trả thù của cô ta đối với tôi mới chỉ bắt đầu.

Nhưng tôi không quan tâm.

Bởi vì…

Kế hoạch của tôi, cũng bắt đầu rồi.

6.

Quả nhiên hôm đó Lâm Tâm Tâm đã hạ thủ với tôi.

Sau khi kết thúc tiết học buổi chiều, tôi thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị đến phòng thí nghiệm tìm Lục Dục Trạch lấy tài liệu.

Mấy ngày nay tôi một mực ở trước mặt Lục Dục Trạch cố gắng tìm cảm giác tồn tại, mượn chuyện cùng chuyên ngành, tôi thường xuyên tìm hắn mượn tài liệu, hoặc là hỏi bài.

Xung quanh rất nhiều người đều nói tôi vọng tưởng muốn trở thành bạn gái của Lục Dục Trạch, châm chọc tôi không ít.

Bọn họ nói cho tôi biết, Lục Dục Trạch là vị hôn phu của Lâm Tâm Tâm, căn bản chướng mắt tôi, khuyên tôi không nên uổng phí tâm tư.

Quả thật, tôi đã ăn rất nhiều quả bơ ở chỗ Lục Dục Trạch.

Khi nói chuyện cùng hắn, hắn cũng không thèm để ý tới, khi hỏi đến phiền, hắn sẽ đứng dậy rời đi, bỏ lại tôi bị mọi người chê cười.

Nhưng tôi vẫn kiên trì không ngừng tìm hắn, cùng hắn trao đổi, cùng hắn chia sẻ sách mình đọc gần đây, chống lại sắc mặt khó coi của hắn dỗ dành hắn.

Hắn lạnh mặt hỏi tôi rốt cuộc có mục đích gì.

Tôi đỏ mắt nói với hắn thân thế của mình, nói cha mất sớm, nói do không có tiền nên tôi thiếu chút nữa bị người ta kéo đi bán, sau đó cho hắn xem vết sẹo trên cánh tay tôi.

Tôi nói tôi muốn học tập, dùng tri thức cố gắng kiếm tiền, thay đổi cuộc sống của mình.

Lúc trước Lâm Tâm Tâm đã nói với hắn như vậy.

Cho nên hắn cảm động đối với Lâm Tâm Tâm, cảm thấy mình và Lâm Tâm Tâm là đồng loại, cảm thấy Lâm Tâm Tâm đáng thương, cho nên mới lựa chọn Lâm Tâm Tâm lúc sinh tử, mà từ bỏ tôi được hưởng thụ mười chín năm vinh hoa phú quý.

Hắn cười với tôi, nói tôi ngây thơ.

Nhưng từ đó về sau, thái độ của hắn đối với tôi quả nhiên thay đổi, từ phản cảm ban đầu đến kiên nhẫn, hắn sẽ chủ động liên lạc với tôi, bảo tôi đến chỗ hắn lấy tài liệu.

Tôi biết hắn thích nữ sinh thông minh lại đơn thuần, cũng thích cảm giác được khen và sùng bái.

Vì vậy, mọi hành động của tôi, từng lời nói và cử chỉ, đều được tôi tính cẩn thận.

Lục Dục Trạch và tôi càng ngày càng thân thiết.

Mà điểm này, cũng là một trong những nguyên nhân Lâm Tâm Tâm ra tay với tôi.

Hôm nay.

Lúc tôi sắp đến phòng thí nghiệm, hai người đàn ông đột nhiên lao ra, mạnh mẽ đưa tôi đến một con hẻm nhỏ hẻo lánh bên cạnh trường học.

Tôi thấy Lâm Tiêu và Lâm Tâm Tâm.

Sắc mặt Lâm Tiêu ngang ngạnh, híp mắt nhìn tôi.

“Tâm Tâm, chính là cô ta bắt nạt em sao?”

Lâm Tâm Tâm đỏ mắt gật đầu, thoạt nhìn cực kỳ ấm ức.

Lâm Tiêu ra hiệu, hai người đàn ông dùng sức đẩy tôi vào ngõ nhỏ, bước chân tôi lảo đảo, ngã sấp xuống đất.

Lâm Tiêu một tay nhấc tôi lên, nặng nề đập tôi lên tường.

Ngực tôi đau quá.

Hắn lại căn bản không thèm để ý, nhấc chân giẫm lên vai tôi, nụ cười lạnh lẽo.

“Nhóc con, gan rất lớn, dám đánh em gái tôi, hỏi qua tôi chưa?”

Tôi mím môi, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Anh thật sự cảm thấy là lỗi của em sao?”

Đột nhiên Lâm Tiêu sửng sốt một chút, hô hấp hơi gấp.

Tôi biết hắn đang nghĩ gì.

Trước kia mỗi lần tôi và Lâm Tâm Tâm phát sinh tranh chấp, hắn đều tin tưởng Lâm Tâm Tâm.

Hắn khuyên tôi, nói với tôi là Lâm Tâm Tâm rất đáng thương, tôi đã chiếm hết cuộc đời của cô ta rồi, đừng nhắm vào cô ta nữa.

Khi đó tôi sẽ hỏi hắn những lời này:

“Anh thật sự cảm thấy là lỗi của em sao?”

Giống nhau như đúc.

Không biết có phải nghĩ đến cái gì hay không, hắn hoảng hốt một lát, mãi cho đến khi Lâm Tâm Tâm gọi hắn, hắn mới chợt phản ứng lại.

Hắn có chút thẹn quá hóa giận, nắm lấy tay của tôi, trên mặt càng hung ác.

“Lâm Tâm Tâm là em gái của tôi! Ai dám chạm vào em ấy, chính là đối đầu với tôi!”

“Tay nào đánh?” Hắn chất vấn tôi.

Tôi không nói gì, hắn cười lạnh: “Cho rằng không nói lời nào thì tôi sẽ bỏ qua cho cô sao?”

“Không nói, tôi sẽ làm phế đi hai tay của cô!”

“Đừng! Anh dám động vào tôi, Lục Dục Trạch cũng không thoát khỏi liên quan.” Tôi lập tức nói.

“Tôi đi tìm cậu ấy lấy tài liệu xảy ra chuyện, cậu ấy sẽ không bỏ qua cho các người.”

Tôi đe dọa họ.

Lâm Tiêu sửng sốt một chút, lập tức cười ha ha.

“Lục Dục Trạch sắp đính hôn với Tâm Tâm rồi, cậu ta sẽ vì cô mà đối đầu với chúng tôi sao?”

“Cậu ta là con riêng, phải dựa vào Tâm Tâm của chúng tôi mới có thể đặt chân vào Lục gia, tôi không tin cậu ta dám đối đầu với chúng tôi!”

Trong giọng nói của hắn lộ ra sự khinh thường.

Có thể nói ra lời như vậy, tôi một chút cũng không kinh ngạc.

Lâm Tiêu và Lục Dục Trạch bề ngoài là anh em, trên thực tế sản nghiệp của gia tộc hai người tương tự nhau, rời khỏi trường học, tiến vào thương trường, tất nhiên là lập trường đối địch.

Cho nên trên mặt hai người hài hòa, nội tâm đều so tài, ai cũng không phục ai.

Mối quan hệ giữa hai người giống như một tờ giấy mỏng.

Nhẹ nhàng chọc một cái, liền bị phá.

Tôi lập tức lắc đầu: “Không thể nào, sao có thể? Lục Dục Trạch sao lại cần Lâm gia các người? Sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ làm nên sự nghiệp ở Lục gia.”

Lâm Tâm Tâm cười nhạo nhìn tôi.

“Tôi biết cậu không biết xấu hổ muốn bám theo Lục Dục Trạch, nhưng chỉ tiếc, anh trai tôi nói là thật. Không có Lâm gia tôi làm chỗ dựa, Lục Dục Trạch đã sớm bị Lục gia chơi chết rồi.”

“Cậu cũng đừng phí tâm tư.”

“Được rồi, tôi lười nói nhảm với cậu, một đứa nhà quê, còn vọng tưởng bay lên đầu cành làm phượng hoàng! Lục Dục Trạch không ngại ghê tởm, tôi còn ngại ghê tởm đây!”

Nói xong, Lâm Tâm Tâm đi lên muốn tát tôi.

Nhưng mà còn chưa đụng tới tôi, một bàn tay lớn đã nắm lấy cổ tay cô ta.

Lục Dục Trạch đứng sau lưng cô ta, gân xanh huyệt thái dương lộ ra, đôi mắt đen nặng nề nhìn cô ta chằm chằm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...