Thiên Kim Thật Ác Độc - 12
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Thẩm Tế tức giận đến mức đen mặt lại: "Cô bớt tự mình đa tình đi, nếu không phải anh Nghiễn Phong, tôi đã không đến an ủi cô."
"Không phải anh tự mình đa tình trước sao?" Tôi lạnh giọng để lại một câu, đẩy anh ta ra rồi rời đi.
Gần đây tôi đạt được mục tiêu, không muốn nhẫn nhịn ai, huống chi anh ta còn nhắc đến Ôn Nghiễn Phong.
Ôn Hựu An chỉ có một đứa con trai là Ôn Nghiễn Phong, từ nhỏ đã bồi dưỡng để trở thành người thừa kế mà, vừa thi đỗ vào Đại học Bắc Kinh đã cho anh ta 20% cổ phần, hào phóng vô cùng.
Đến đứa con gái này, 5% cũng keo kiệt bủn xỉn mãi không chịu cho, nếu không phải tôi đoán trúng tâm tư của ông ta, tìm đúng thời cơ cược một ván, e là sẽ giống như Ôn Diệc Tuyền, chẳng chiếm được cái gì.
Tôi biết, những gì tôi có được bây giờ đã là những gì Ôn Hựu An có thể cho nhiều nhất rồi.
Cho nên, tôi không cần phải giả vờ là cô bé ngoan nữa, có thể từ từ để lộ móng vuốt sắc nhọn.
Cùng là vào tập đoàn, Ôn Nghiễn Phong được chia cho chuỗi khách sạn năm sao thuộc Ôn Thị, khách sạn này là một trong những sản nghiệp quan trọng của Ôn Thị, còn tôi chỉ được chia cho một công ty game nhỏ sắp phá sản.
Ôn Hựu An muốn tôi sau khi chịu thất bại thì biết khó mà lui, dù tôi không muốn lui, công ty nhỏ này cũng sống không được bao lâu.
Thật ra công ty game này từng rất huy hoàng, những năm đó Ôn Thị thấy lợi nhuận kếch xù của ngành Internet, cũng muốn đi theo xu thế thời đại, kiếm một bát canh, sau khi thành lập công ty game đã bỏ ra số tiền lớn để đào người, tuyên tuyền, có lẽ là vốn đầu tư ban đầu quá nhiều, lại sợ thua lỗ, những sản phẩm làm ra phần lớn đều sao chép mấy trò chơi thành công, ảo tưởng có thể sao chép thành công của người khác.
Kết quả sau khi mở server bị chửi bới khắp nơi, còn bị mấy công ty kia liên thủ kiện ra tòa.
Trong mắt người khác, công ty này không có tương lai, nhưng trong mắt tôi, đây là cơ hội trời cho.
Trong thời đại Internet, ngành game là đang đứng đầu xu hướng, tôi có tiền, có quan hệ rộng, lại sẵn lòng đánh cược một phen, bây giờ chỉ thiếu nhân tài.
Sau khi tham gia mấy hội chợ việc làm, tôi để mắt đến một đội ngũ sinh viên trẻ, trùng hợp là họ cũng là sinh viên của Đại học Bắc Kinh.
Người lãnh đạo đội ngũ này là thiên tài khoa máy tính Chu Dĩ Hoài, tôi đã từng tiếp xúc với anh ấy mấy lần, vì có giữ liên lạc nên tôi nhanh chóng mang theo thành ý và vốn đầu tư đến thuyết phục họ.
Họ muốn tạo ra thế giới thần thoại Trung Hoa trong game, nhóm người này đa phần là sinh viên mới tốt nghiệp các trường đại học xung quanh, trong mắt tràn đầy khát vọng về tương lai, bầu không khí nhiệt huyết theo đuổi ước mơ đã cuốn hút cả những nhân viên cũ trong công ty chỉ muốn sống qua ngày.
Vì ước mơ của mình, phần lớn những người trẻ tuổi chủ động tăng ca, có người thậm chí tự bỏ tiền mua giường gấp, khi lượng công việc lớn còn trực tiếp ở lại công ty.
Tôi không bao giờ tỏ vẻ bề trên, ủng hộ mọi quyết định của họ, để nhóm người trẻ tuổi này không có bất kỳ lo lắng nào trên con đường theo đuổi ước mơ, một lòng đoàn kết tiến về phía trước.
Sau khi công ty đi vào quỹ đạo, việc đầu tiên tôi làm là đổi tên công ty thành "Trục Mộng".
*theo đuổi giấc mơ
Cái tên này đã thu hút nhiều đội ngũ trẻ tuổi nộp hồ sơ ứng tuyển vào công ty, game là ngành mới nổi, thứ cần nhất chính là những nhân tài trẻ tuổi có khả năng sáng tạo.
Dự án thế giới thần thoại tốn kém và mất thời gian, trong thời gian ngắn không thể có hiệu quả, giai đoạn đầu tôi tập trung hỗ trợ các game nhỏ nguyên bản của các đội khác, đồng thời tận dụng thân phận của mình để marketing, doanh thu khá lớn.
Năm đó việc tôi thi đại học trước thời hạn từng gây sốt trên mạng, nhiều cư dân mạng vẫn còn ấn tượng vì khuôn mặt xinh đẹp, gia thế và thành tích của tôi, lúc xuất hiện trước công chúng lần nữa, tôi đã trở thành tổng giám đốc công ty, mặc đồ âu đen trí thức tao nhã trả lời phỏng vấn của giới truyền thông về game.
Dưới mấy lớp buff đắp trên người, tôi lại một lần nữa lên hot search.
[Cô ấy chính là công chúa nhà họ Ôn thi đại học sớm, đỗ vào Bắc Kinh với vị trí thứ ba toàn thành phố]
[Đẹp quá tự tin quá, đúng là thiên kim tiểu thư nhà giàu có, khí chất thư hương]
[Đây là motip nữ cường sảng văn gì vậy, đại học đã làm tổng giám đốc]
[Người xưa quả không lừa ta, thám hoa quả nhiên là người đẹp nhất]
Người thảo luận về tôi trên mạng xã hội khá nhiều, rất nhiều người tò mò tôi có thể làm ra loại game gì, với sự tham gia của những cư dân mạng thích hóng hớt, lượng tải xuống của game mới ra mắt tăng vọt, leo lên top bảng xếp hạng ngày.
Chất lượng game giữ chân được một phần người dùng, danh tiếng dần vang xa.
Tôi và "Trục Mộng" đã có một trận chiến lật ngược tình thế ngoạn mục.
Trong những buổi tụ tập trong giới, bắt đầu có người gọi tôi là "tiểu Ôn tổng".
Chỉ là, danh xưng "tiểu Ôn tổng" này có hai người dùng.
Quá trình liên hôn thương mại của Ôn Diệc Tuyền và Thẩm Tế diễn ra rất thuận lợi, không lâu sau, hai nhà Ôn Thẩm tổ chức lễ đính hôn.
Tôi không đi.
Ôn Nghiễn Phong tức giận gọi điện thoại mắng tôi: "Em có biết vì em quậy phá mà bao nhiêu lời đồn thổi đã lan ra không..."
Tôi đang bận, đợi anh ta nói xong thì thản nhiên đáp: "Bây giờ tôi biết rồi đây, cảm ơn anh đã cho tôi biết tin tốt này."
Sau đó, cúp điện thoại.
Tôi mua mấy căn nhà, lấy cớ công việc và học hành bận rộn mà ở bên ngoài, rất ít khi về nhà.
Gặp lại Ôn Nghiễn Phong lần nữa là ở một buổi tiệc thương mại.
Anh ta hỏi tại sao tôi không trả lời tin nhắn của anh ta, còn nói gần đây sức khỏe Diệp Thời Nga không tốt, bảo tôi về nhà thăm bà ta.
"Tôi không phải bác sĩ, sức khỏe không tốt tìm tôi cũng vô dụng." Tôi nhẹ nhàng lắc ly rượu, chất lỏng đỏ tươi chảy dọc theo thành ly.
"Rốt cuộc em còn muốn giận dỗi đến bao giờ!" Anh ta nhíu mày, bất mãn vì tôi không hiểu chuyện.
"Từ nhỏ mỗi lần sức khỏe tôi không tốt đều tự mình đi bệnh viện, cũng chẳng có ai đến thăm tôi, mẹ cũng lớn tuổi rồi, không đến nỗi chỉ là đứa trẻ sơ sinh to xác chứ."
Vẻ lạnh lùng của tôi khơi dậy cơn giận trong lòng Ôn Nghiễn Phong.
"Bà ấy là mẹ cô!"
"Tôi biết, bà ta có ơn sinh thành với tôi, tôi sẽ có trách nhiệm với phần phụng dưỡng của mình, bây giờ tôi đang kiếm tiền cho bà ta."
"Mẹ không thiếu tiền, bà ấy chỉ muốn gặp cô."
"Tiền có gì không tốt, các người cũng chỉ cho tôi tiền, gieo nhân nào gặt quả nấy, làm người đừng quá tham lam."
"Vậy chẳng phải là vì cô luôn tránh mặt chúng tôi sao, Tiểu Tuyền biết sức khỏe mẹ không tốt, hoãn cả thi, ở nhà chăm sóc, cô chỉ cần bằng một phần mười con bé thì nhà chúng ta cũng không đến nỗi như bây giờ."
Lời này nghe như đang oán trách.
"Ngày thứ hai về nhà họ Ôn tôi đã bị Ôn Diệc Tuyền bày kế cho ăn đòn, các người chỉ tin lời Ôn Diệc Tuyền, nếu không phải tôi chuẩn bị bằng chứng, không biết còn bị cô ta bắt nạt thành ra thế nào. Lòng đã nguội lành thành như này, sao anh còn mặt dày trách tôi tránh mặt các người?"
Tôi khiến anh ta nghẹn họng không nói được gì.
Anh ta hạ giọng, cố gắng chơi bài tình cảm: "Lần này mẹ bị bố chọc giận, em..."
Tôi lạnh giọng cắt lời anh ta: "Mẹ chỉ bị bố chọc giận thôi sao?"
Việc Ôn Hựu An trăng gió bên ngoài không còn là chuyện hiếm lạ nữa, Diệp Thời Nga luôn làm như không biết, lần này là vì chuyện của tôi mà đụng chạm đến bà ta, tâm trạng bà ta không tốt nên mới oán trách vài câu, Ôn Hựu An ghét bà ta quản nhiều chuyện vượt quá giới hạn, đứa con ruột Ôn Nghiễn Phong này không những không nói giúp bà ta, còn bảo bà ta nghĩ thoáng ra đừng làm ầm ĩ nữa.