Thiên Kim Thật Ác Độc - 13
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Ngày hôm đó, bà ta tức đến mức nhập viện.
Ôn Nghiễn Phong vừa sinh ra đã là thái tử gia cao cao tại thượng của nhà họ Ôn, hưởng hết tất cả lợi ích mà tiền bạc và quyền lực mang lại cho đàn ông, bây giờ anh ta vào tập đoàn có thực quyền, càng thêm thấm thía sự tuyệt vời của nó, chỉ cần Ôn Hựu An không sinh thêm cho anh ta một đứa em trai, anh ta đều hiểu cho Ôn Hựu An.
"Anh khiến mẹ tức đến nhập viện, bản thân không chăm sóc tạ tội, lại để em gái bỏ thi ở nhà chăm sóc. Một người ngay cả tiêu chuẩn đạo đức tối thiểu cũng không đạt được mà suốt ngày đứng trên đỉnh cao đạo đức chỉ trỏ người khác, mỗi lần nghe anh nói chuyện tôi đều thấy xấu hổ thay anh."
Anh ta khó hiểu: "Ôn Thu, cô điên rồi sao? Gặp ai cũng cắn bậy! Tiểu Tuyền chăm sóc mẹ là con bé hiếu thuận, cô tưởng ai cũng như cô sao."
Tôi liếc mắt nhìn anh ta, chỉ cảm thấy buồn cười: "Bệnh không đến nỗi phải nằm viện, trong nhà có mấy người giúp việc , cần cô ta bỏ thi chăm sóc sao?"
"Người giúp việc sao yên lòng bằng con gái ruột, Tiểu Tuyền ở nhà còn có thể an ủi mẹ, tâm sự với mẹ cho đỡ buồn." Anh ta nói như thể đấy là chuyện đương nhiên.
"Không phải cô ta tự bỏ thi, mà là anh cảm thấy cô ta nên ở bên mẹ, nhưng anh không chủ động nói, là cô ta đọc hiểu được ý anh nên biết điều chủ động đề nghị đúng không."
Anh ta và Ôn Hựu An bình thường luôn thích nói Ôn Diệc Tuyền được họ nuông chiều quá nên tùy hứng, nhưng thật ra, cái gọi là tùy hứng của Ôn Diệc Tuyền đều nằm trong phạm vi cho phép của họ, nhìn sắc mặt họ mà hành động.
Tôi không hề che giấu sự ghét bỏ của mình với anh ta: "Ôn Nghiễn Phong, anh bớt lượn lờ trước mặt tôi đi, ảnh hưởng đến khẩu vị."
14
Ôn Nghiễn Phong tự trọng cao, sau lần chia tay trong không vui kia cũng không đến nữa.
Lần gặp lại đã là ngày ông công ông táo.
Nhà họ Ôn có truyền thống gói bánh chẻo cùng nhau vào ngày này.
Hai trò chơi nhỏ mà Trục Mộng phát hành đã có lượng người dùng ổn định, doanh thu khả quan, tôi thể hiện rõ niềm vui ra ngoài mặt.
Trong lúc gói bánh chẻo, Diệp Thời Nga ân cần tìm lời nói chuyện với tôi.
Ánh mắt của hai anh em nhà họ Ôn phía đối diện như muốn xuyên thủng tôi.
Ôn Hựu An như không biết gì, ông ta cười bảo người giúp việc chụp ảnh, ghi lại khoảnh khắc ấm áp của gia đình.
Lúc tôi về phòng, Ôn Diệc Tuyền đi theo vào, mang theo vẻ tự tin kỳ lạ, khóa trái cửa phòng tôi.
Sau đó quay đầu lại, giận dữ chất vấn: "Đêm Giáng sinh cô ở đâu?"
"Tôi ở đâu thì liên quan gì đến cô?"
Câu nói này chọc giận cô ta, cả khuôn mặt cô ta trở nên dữ tợn.
"Thời gian tôi và Thẩm Tế kết hôn đã được quyết định rồi, vừa đủ tuổi kết hôn sẽ đi đăng ký, dù cô có làm ầm ĩ thế nào cũng không có cơ hội đâu."
Nói đến đây, cô ta như nhớ ra điều gì, miệng nở nụ cười chiến thắng, nói: "Bọn họ chẳng qua chỉ là áy náy nhất thời thôi, trước đây cũng không phải chưa từng thế, nhưng chỉ cần chúng ta có mâu thuẫn, bọn họ nhất định sẽ đứng về phía tôi."
Tôi im lặng đợi cô ta nói xong, nhìn nụ cười ngu ngốc trên mặt cô ta, tôi không khỏi bật cười.
"Nếu đúng như cô nói, bố mẹ cưng chiều cô như vậy, tại sao cô chẳng chiếm được gì từ sản nghiệp nhà họ Ôn?”
Cô ta oán hận trừng tôi: "Chẳng phải tại cô sao!"
"Hai chúng ta tranh giành 5% đến chết đi sống lại, Ôn Nghiễn Phong vừa lên đại học đã có 20% cổ phần, rõ ràng bố mẹ thiên vị anh ta nhất, sao không thấy cô tranh giành tình cảm với anh ta?"
Cô ta bị nghẹn họng, trợn mắt mà không nói được lời phản bác.
"Bởi vì cô biết cô tranh không lại anh ta, trong cái nhà này, anh ta sinh ra đã cao hơn cô một bậc, cô chỉ có thể lấy lòng anh ta, để anh ta bằng lòng hạ mình đối xử tốt với cô."
"Cô nói bậy." Ôn Diệc Tuyền không chịu thừa nhận: "Bố mẹ thương tôi nhất, từ nhỏ mẹ đã kèm tôi học, mẹ chưa từng kèm cô với anh trai. Tôi muốn gì, bố mẹ đều đáp ứng tôi."
"Đó là bởi vì Ôn Nghiễn Phong được bồi dưỡng để trở thành người thừa kế, còn giá trị của cô, là nuôi lớn rồi gả đi liên hôn. Những thứ cô muốn chưa bao giờ chạm đến lợi ích của Ôn Nghiễn Phong, nhà họ Ôn nhiều tiền, bỏ tiền ra đáp ứng cô không có gì phức tạp."
"Có bản lĩnh thì cô đi làm ầm ĩ hủy hôn, đòi cổ phần và vị trí người thừa kế tập đoàn với bố mẹ, xem họ còn đáp ứng cô không."
Cô ta bị lời tôi làm nghẹn lại một lúc, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần: "Cô nghĩ hay nhỉ, tôi không thể hủy hôn, tôi có ước mơ của riêng mình, tôi không hứng thú với sản nghiệp của Ôn Thị."
Tôi cười khẩy: "Cô nói cái ước mơ trở thành vũ công đó sao? Nếu nó thật sự quan trọng với cô, tại sao cô lại từ bỏ cơ hội ra nước ngoài mà ở lại trong nước?"
"Nếu tôi đoán không sai, người giữ cô ở lại trong nước là bố và anh trai, họ nói không muốn cô rời nhà quá xa, không chăm sóc được, nhưng thật ra là sợ cô ra nước ngoài rồi Thẩm Tế thay lòng đổi dạ. Lần trước mẹ bị họ chọc giận, họ lại bảo cô hoãn thi để chăm sóc, cuộc thi đó chắc hẳn cô đã chuẩn bị rất lâu rồi..."
"Im miệng!" Ôn Diệc Tuyền không muốn nghe nữa: "Cô đừng hòng ly gián!"
"Có phải ly gián hay không tự cô rõ, muốn mơ mộng thì đóng cửa lại mà mơ, đừng lên mặt trước mặt tôi, tôi không thích diễn kịch với người khác."
"Ra ngoài."
Ôn Diệc Tuyền không nhúc nhích, chế nhạo tôi: "Nói thì hay lắm, chẳng phải cô ghen tị tôi có người yêu sao, cô quyến rũ Thẩm Tế chẳng phải là để tôi khó chịu sao. Nhưng tôi nói cho cô biết, trong lòng Thẩm Tế chỉ có tôi, người bố mẹ thiên vị vĩnh viễn vẫn là tôi, tất cả những gì cô làm đều chỉ là vô ích."
Cô ta luôn nghĩ mình quá quan trọng trong lòng tôi.
Thấy tôi không nói gì, cô ta tức giận hỏi: "Cô dám nói đêm Giáng sinh đó cô không ở cùng Thẩm Tế nữa đi?"
Tôi vẫn giữ thái độ thờ ơ: "Đêm Giáng sinh đó tôi làm việc, tôi không có hứng thú với mấy tên đàn ông kém cỏi tôi ở mọi mặt."
Tôi không nói dối, Ôn Diệc Tuyền lúc này mới sốc, nhận ra có điểm không đúng, cô ta vẫn luôn cho rằng người cần phòng bị chỉ có tôi.
Nhưng dạng người sinh ra đã ngậm thìa vàng như Thẩm Tế, sao có thể thiếu cám dỗ xung quanh, giới thượng lưu mà anh ta tiếp xúc, mỹ nữ trên bàn tiệc là không thể thiếu.
Muốn những người như họ giữ mình trong sạch, khó như lên trời.
Ôn Hựu An và Diệp Thời Nga thời trẻ tình cảm cũng tốt, ông ta giỏi lắm cũng chỉ làm được việc không có con rơi bên ngoài.
So với những người có tài lực tương đương, có người thay mấy đời vợ, có người con riêng đến cửa, so ra thì, ông ta vẫn còn tính là tốt chán.
Ôn Diệc Tuyền được nâng niu chiều chuộng từ nhỏ, sao chịu được việc đối phương phản bội, cô ta thuê thám tử tư đi điều tra, bắt quả tang Thẩm Tế trong một lần tụ họp.
Nghe người ta nói, lúc đó Thẩm Tế chơi thua trò chơi, cô gái ngậm rượu đến đút cho anh ta, phải uống hết cả ly mới được kết thúc.
Kết quả mới đến ngụm thứ hai đã bị Ôn Diệc Tuyền túm tóc kéo xuống khỏi đùi Thẩm Tế.
Ôn Diệc Tuyền làm ầm ĩ một trận, Thẩm Tế bất đắc dĩ giải thích, sau đó còn đuổi theo ra ngoài.
Tình cảm thanh mai trúc mã, xem như còn chịu được một lần sóng gió.
Sau đó Ôn Diệc Tuyền lại bắt quả tang anh ta mấy lần nữa, khiến bạn bè của anh ta oán thán, anh ta cảm thấy mất mặt nên nặng lời với Ôn Diệc Tuyền, Ôn Diệc Tuyền khóc lóc về nhà nói muốn hủy hôn.
Ôn Hựu An nói sẽ bảo nhà họ Thẩm dạy dỗ Thẩm Tế, rồi lại khuyên nhủ Ôn Diệc Tuyền rất lâu, Ôn Diệc Tuyền cảm thấy có chỗ dựa, càng thêm tức giận, lúc Thẩm Tế gọi điện thoại đến, cô ta trực tiếp đề nghị hủy hôn.
Khuôn mặt hiền từ của Ôn Hựu An lập tức trở nên u ám sau khi Ôn Diệc Tuyền nói ra hai chữ "hủy hôn", ông ta tát cô ta một cái.