Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Thiên Kim Thật Ác Độc - 6

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Hai nhà Ôn Thẩm ngoài mặt quan hệ thân thiết, đều không muốn đắc tội đối phương.


Tôi lạnh mặt ngồi trên ghế trong phòng hòa giải, mặc ai khuyên cũng không chịu nhượng bộ.


Cho đến khi chuyện này làm kinh động đến những người nắm quyền của hai nhà Ôn Thẩm.


Lúc Ôn Hựu An đến, ấn đường kìm nén vẻ tức giận, việc tôi kiên quyết không buông tha cho Thẩm Tế trong mắt ông ta là một hành động thiếu suy nghĩ.


Tôi vẫn luôn lạnh mặt, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy ông ta, đột nhiên trút bỏ hết mọi phòng bị, vẻ mặt đầy ấm ức khóc nức nở lao vào vòng tay ông ta, những lời ông ta định nói bị nước mắt của tôi ép nghẹn lại.


"Bố ơi, cuối cùng bố cũng đến rồi, bọn họ đều bắt nạt con."


Tôi thay đổi thái độ quá nhanh khiến Diệp Thời Nga và Ôn Nghiễn Phong đang khuyên nhủ tôi đều lộ vẻ lúng túng.


Tôi vừa khóc vừa kể đầu đuôi câu chuyện cho Ôn Hựu An nghe, dùng vẻ mặt đầy tin tưởng ngước nhìn ông ta: "Trước đây con luôn bị bắt nạt, bây giờ con có bố rồi, bố sẽ làm chỗ dựa cho con."


Thái độ của tôi làm ông ta hài lòng, Ôn Hựu An nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, nhỏ giọng dỗ dành: "Tiểu Thu chịu ấm ức rồi, bố đương nhiên sẽ làm chỗ dựa cho con."


Bố Thẩm dường như đang mắng Thẩm Tế, Thẩm Tế tỏ vẻ không cam tâm, ánh mắt nhìn tôi đầy ghê tởm và hận thù không hề che giấu, đây có lẽ là khoảnh khắc mất mặt nhất trong cuộc đời của thái tử gia nhà họ Thẩm.


Tôi giả vờ bị ánh mắt của anh ta dọa sợ, vừa khóc vừa nói: "Ánh mắt của anh ta đáng sợ quá, chắc chắn anh ta sẽ lại đánh con trên trường!"


Bố Thẩm tức giận đến cực hạn, ông ta đá Thẩm Tế một cái, bảo anh ta xin lỗi tôi, Thẩm Tế vẫn không chịu cúi đầu.


Thấy bố Thẩm lại định đá Thẩm Tế, mẹ Thẩm vội vàng chắn giữa hai người: "Tính nó ương bướng như vậy, ông đá nó có ích gì."


Cảnh sát đưa ra ý kiến, tách chúng tôi ra trước, sau đó hai bên mới khuyên nhủ từ từ.


Mẹ Thẩm kéo Thẩm Tế ra ngoài, những người khác cũng bị cảnh sát gọi ra, trong phòng hòa giải rất nhanh chỉ còn lại tôi và Ôn Hựu An.


Tôi biết Ôn Hựu An không thể vì tôi mà đối đầu với nhà họ Thẩm, nên sau khi khóc một lúc, tôi bướng bỉnh lau khô nước mắt, tiện tay vén tóc ra sau tai, để lộ hoàn toàn nửa khuôn mặt sưng đỏ trước mặt Ôn Hựu An, rồi lên tiếng trước: "Bố ơi, trên đời này chỉ có bố tốt với con, con không muốn bố khó xử."


"Con đồng ý ký giấy hòa giải."


Đứa con gái xù lông nhím trước mặt người ngoài, lại nguyện ý nhẫn nhịn chịu đựng ấm ức vì ông ta, điều này khiến Ôn Hựu An không thể không động lòng.


"Tiểu Thu ngoan lắm."


Tôi ám chỉ ông ta: "Nhưng bố ơi, nếu không cho anh ta một bài học, anh ta về trường chắc chắn vẫn sẽ bắt nạt con."


Ánh mắt Ôn Hựu An hơi sáng lên, nói: "Yên tâm, bố nhất định sẽ bảo chú Thẩm phạt Thẩm Tế, để nó không dám bắt nạt con nữa."


Tôi chỉ ám chỉ nhỏ một chút, con cáo già này lập tức hiểu ý, ra ngoài nói chuyện với bố Thẩm một lúc lâu, lúc trở về mặt mày tươi tắn, tâm trạng rất tốt, chắc là đã lấy được món hời.


Bố Thẩm phải bỏ tiền ra, về nhà đương nhiên phải phạt Thẩm Tế.


Sau khi về đến nhà, Ôn Hựu An xem xét kỹ lưỡng những bằng chứng tôi đưa cho cảnh sát, Ôn Diệc Tuyền lo lắng siết chặt tay, trong mắt đã ngân ngấn nước mắt bất lực.


Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Ôn Hựu An nghiêm khắc mắng mỏ cô ta một trận, khóa thẻ của cô ta, bắt cô ta xin lỗi tôi.


Đứa con gái này ông ta nâng niu như viên ngọc quý từ nhỏ đến lớn, dù thất vọng nhưng chưa đến mức từ bỏ cô ta.


Thái độ của tôi cứng rắn, không chấp nhận lời xin lỗi của Ôn Diệc Tuyền.


"Tôi không muốn bố khó xử, nên tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Cô trộm thân phận của tôi mới có được cuộc sống hiện tại, cả nhà chúng tôi đều là ân nhân của cô, mong cô đừng làm những chuyện vong ân bội nghĩa như vậy nữa."


Ôn Diệc Tuyền nghe xong, mặt mũi vô cùng khó coi, rơi nước mắt.


Ôn Nghiễn Phong không nhịn được lên tiếng bênh vực cô ta: "Tiểu Tuyền đã xin lỗi em rồi, em việc gì phải nói những lời cay nghiệt như vậy."


Tôi khẽ cười một tiếng, nói: "Nói về cay nghiệt thì tôi còn chưa bằng anh đâu, đám người hội học sinh dám sỉ nhục tôi, chẳng phải đều là vì anh đánh tiếng trước sao."


Anh ta bị lời tôi làm nghẹn họng, há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thể phản bác.


Tôi không muốn dây dưa với họ nữa, lấy cớ mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi.


Đến bữa tối, Ôn Diệc Tuyền đến gõ cửa gọi tôi.


Vừa nhìn thấy tôi, mắt cô ta như chứa độc.


"Vừa vào cổng trường cô đã bắt đầu thu âm, cô cố ý đúng không, cô là con đàn bà độc ác, tất cả chúng tôi đều bị cô tính kế."


Tôi chỉ cười không nói, đột nhiên thò tay vào túi áo khoác của cô ta, lấy chiếc điện thoại ra, quả nhiên đang ghi âm, sau khi bấm dừng, tôi cười đến mức dựa cả người vào cửa.


"Đồ ngu."


Rồi ném điện thoại cho cô ta.


"Đã biết tôi là người như thế nào rồi, sau này thì kẹp chặt đuôi lại, bớt giở trò ngu xuẩn trước mặt tôi đi."


"Cô..." Cô ta bất mãn trừng mắt nhìn tôi.


Tôi cười đủ rồi, lập tức khép cửa lại, lúc đi ngang qua cô ta còn nhẹ giọng nói: "Làm thiên kim nhà họ Ôn mười mấy năm, vậy mà vẫn phải dựa vào đàn ông để đối phó tôi, cô đúng là đồ vô dụng."


Sau đó, mặc kệ cô ta đang bày ra cái vẻ mặt gì sau lưng, tôi vui vẻ xuống lầu.


Trên bàn ăn, Ôn Diệc Tuyền ăn uống dè dặt, thỉnh thoảng ra vẻ liếc nhìn sắc mặt tôi rồi mới dám gắp thức ăn, khiến Diệp Thời Nga và Ôn Nghiễn Phong xót xa.


Ôn Hựu An cũng không đành lòng nhìn cô ta như vậy, chủ động gắp thức ăn cho cô ta, nói: "Ở nhà mình thích ăn gì thì cứ ăn nấy."


Ôn Diệc Tuyền cảm động gật đầu.


Vừa định nói gì đó, lại bị lời nói tiếp theo của tôi cắt ngang.


"Bố ơi, con muốn vào hội học sinh."


Nghe thấy vậy, ánh mắt Ôn Diệc Tuyền kinh hãi, mấy ngón tay cầm đũa vì siết mạnh quá khiến đầu ngón tay trắng bệch.


"Được, bố sẽ sắp xếp cho con."


Nhà họ Ôn mỗi năm quyên góp cho trường nhiều tiền như vậy, vào hội học sinh chẳng qua chỉ là chuyện nói một câu.


Tôi và Ôn Diệc Tuyền đều trở thành phó chủ tịch hội học sinh, điểm khác biệt là, Ôn Diệc Tuyền tự nguyện làm phó chủ tịch, còn tôi, là vì kinh nghiệm quản lý không bằng Thẩm Tế, tạm thời không thể thay thế anh ta.


Trường quý tộc là một xã hội thu nhỏ, trước đây có rất nhiều người còn nghĩ cách hành hạ tôi để lấy lòng Ôn Diệc Tuyền, bây giờ biết thân phận của tôi lại quay sang nịnh nọt, tôi không so đo chuyện cũ, thu nhận rất nhiều đàn em, không lâu sau đã hình thành một thế lực riêng ở trường.


Dưới điều kiện tiên quyết là không để bị tụt giảm thành tích, tôi khổ luyện tiếng Anh, lại bỏ mức lương cao thuê giáo viên golf và tenis có tiếng về dạy riêng, mỗi ngày đều khổ luyện, cuộc sống vô cùng bận rộn.


Gần đây Diệp Thời Nga luôn muốn làm lành với tôi, nhưng Ôn Diệc Tuyền luôn quấn quýt bên bà ta, cố ý xuyên tạc ly gián, lần nào bà ta cũng mắc bẫy, nhiều lần tôi cảm thấy lãng phí thời gian, đến lời của bà ta tôi cũng không muốn nghe hết.


Ôn Nghiễn Phong tính cách kiêu ngạo, không phải là người dễ cúi đầu, thỉnh thoảng lạnh lùng hỏi một câu về tình hình gần đây, tôi lạnh nhạt trả lời, không muốn nói chuyện nhiều.


Ôn Diệc Tuyền từ sau lần bị tôi vạch trần cũng bắt đầu ngoan ngoãn khác thường, dốc hết sức để làm nũng lấy lòng, hàn gắn quan hệ với người nhà họ Ôn, thỉnh thoảng lại khoe khoang cô ta được sủng ái như thế nào trước mặt tôi.


Rất nhiều người bất bình thay tôi, tôi hoàn toàn không có phản ứng gì với chuyện này.


Ôn Diệc Tuyền đã lớn lên trong sự yêu thương và chăm sóc chu đáo của người nhà họ Ôn từ nhỏ, tôi không thể thay thế tình cảm những năm đó, tuy họ có chút áy náy với tôi, nhưng tôi biết trong  lòng họ vẫn nghiêng về phía cô ta.

 

Loading...