Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Thiên Kim Thật Ác Độc - 9

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Tôi tàn nhẫn đến mức nào, Giang Kỳ thật ra đã thấy rồi.


"Anh biết cả." Anh nhìn tôi, ánh mắt kiên định, nóng bỏng của thiếu niên dường như muốn thiêu bỏng tôi.


Tôi không khỏi bật cười, suốt nhiều năm như vậy, anh là người ngốc nhất tôi từng gặp, biết rõ bộ mặt thật của tôi rồi mà vẫn một lòng lao vào lửa.


"Giang Kỳ, tôi nhớ năm đó anh là học sinh thủ khoa được chiêu mộ đặc biệt vào trường số một."


"Phải." Anh có chút ngơ ngác, không biết tại sao tôi đột nhiên nhắc đến chuyện này.


“Giờ vẫn còn kịp, cố gắng thi vào đại học Bắc Kinh, tốt nghiệp rồi đến Ôn Thị hỗ trợ tôi."


Sương lạnh tan đi, biểu cảm tôi dịu dàng hơn, nở một nụ cười nhẹ nhàng, nói: "Tôi thế đơn lực mỏng, cần bồi dưỡng tâm phúc của riêng mình."


Anh vừa mừng vừa lo, nụ cười rạng rỡ nhanh chóng nở trên mặt anh, đôi mắt sáng ngời, kiên định tràn đầy ý chí chiến đấu: "Anh sẽ thi đỗ đại học Bắc Kinh."


Lúc trước thành tích của Giang Kỳ đều đứng số một, số hai thành phố, sau khi bố mẹ ly hôn, anh không chấp nhận được nên sa đọa để im lặng biểu tình phản đối với họ, dù vậy thành tích của anh vẫn duy trì trong top 100, với nền tảng của anh, cố gắng một chút vẫn có cơ hội vào đại học Bắc Kinh.


Thứ mà tôi thiếu ở Ôn Thị chính là nhân tài tuy không có vốn liếng, nhưng lại có thể một lòng làm việc vì tôi như này.


11

Đánh đứa con gái được nhà họ Ôn sủng ái nhất xong, trên đường về nhà, chuông điện thoại không ngừng reo.


Ôn Hựu An bận công việc, Ôn Nghiễn Phong cũng có cuộc sống đại học tuyệt vời của riêng mình, ngoài cuối tuần ra, họ gần như không về nhà ăn tối, hôm nay lại tề tựu đông đủ.


Vừa nhìn thấy tôi, miệng của Diệp Thời Nga và Ôn Nghiễn Phong đã không ngừng trách móc, đặc biệt là Ôn Nghiễn Phong, tức đến mức hận không thể xông lên đánh tôi.


Ôn Diệc Tuyền ra vẻ sợ hãi, vùi đầu vào lòng Diệp Thời Nga khóc.


Ôn Hựu An vẫn mang dáng vẻ chủ nhà, nhưng tôi biết những gì mấy người Diệp Thời Nga nói chính là những gì ông ta nghĩ trong lòng.


"Nói đi, con đi đâu vậy? Tại sao lại đánh Tiểu Tuyền?" Ôn Hựu An hỏi tôi.


Thứ tôi đang đợi chính là lúc ông ta hỏi câu này, tôi đưa lá thư Giang Kỳ cho tôi và đoạn ghi âm cho ông ta xem, cắn môi, vẻ mặt đầy ấm ức: "Giang Kỳ bị người ta cố ý dụ đến, bố ơi, có người muốn hại con."


"Hôm nay cố ý lớn tiếng nói Giang Kỳ đến tìm con, cái bạn học đó chơi rất thân với Ôn Diệc Tuyền, Ôn Diệc Tuyền và bạn ấy kẻ xướng người họa bôi nhọ con, xung quanh có rất nhiều người, bọn họ đều bàn tán về con, con sợ lắm, lúc đó con chỉ muốn nó đừng nói nữa." Tôi càng nói càng buồn, nước mắt không kìm được rơi xuống, nhưng lại mím môi bướng bỉnh lau đi.


Ba người đối diện chưa từng thấy tôi yếu đuối như vậy, ngây người tại chỗ.


Kết hợp với câu nói phách lối "người không phong lưu uổng phí tuổi trẻ" tôi mới nói cách đây chưa lâu, con người hiện tại của tôi khiến họ xa lạ.


"Vậy con cũng không thể động tay chứ, con xem mặt Tiểu Tuyền bị con đánh thành ra thế nào đi." Diệp Thời Nga tức giận nói.


Đánh thành ra thế nào, tôi liếc nhìn bà ta một cái, suýt chút nữa bật cười thành tiếng.


Như cái đầu heo.


"Động tay là lỗi của tôi, nhưng tôi muốn hỏi cô..." Tôi dừng lại một chút, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.


"Tất cả những chuyện xảy ra gần đây có liên quan đến cô không, có phải cô gọi Giang Kỳ đến trường không?"


Ôn Diệc Tuyền nghe xong khóc lóc om sòm: "Sao chị có thể nghĩ về em như vậy, không phải em, chị đánh em rồi còn muốn đổ thêm tội cho em, dù chị có ghét em đến đâu cũng không thể vu khống em như vậy."


Diệp Thời Nga xót xa lau nước mắt cho cô ta, quay đầu nhìn tôi vẻ mặt thất vọng: "Câm miệng con lại!"


"Xin lỗi đi! Nếu Tiểu Tuyền không tha thứ cho em, từ hôm nay trở đi anh không có đứa em gái như en nữa." Ôn Nghiễn Phong lạnh giọng nói.


"Một người bảo tôi xin lỗi một người bảo tôi im miệng, tôi nên nghe ai?" Tôi yếu ớt hỏi.


Ôn Nghiễn Phong bị chọc giận, kéo tay tôi muốn lôi tôi đến trước mặt Ôn Diệc Tuyền, tôi không chịu đi, cố sức muốn hất tay anh ta ra.


"Đừng ầm ĩ nữa." Ôn Hựu An cuối cùng cũng lên tiếng.


"Tiểu Thu, về phòng cất cặp sách đi, dọn dẹp rồi chuẩn bị ăn cơm."


"Bố?" Ôn Nghiễn Phong bất mãn, nhưng bị bố anh ta lườm một cái chặn họng.


"Sau này không được nhắc lại chuyện này nữa, Tiểu Thu, con theo bố vào phòng làm việc."


"Vâng bố." Tôi giằng tay lại, ghét bỏ phủi phủi tay về phía Ôn Nghiễn Phong, quay phắt đi rồi lên tầng về phòng.


Với năng lực của Ôn Hựu An chắc cũng đã điều tra ra người tung tin đồn bôi nhọ tôi trên mạng là Ôn Diệc Tuyền, một con cáo già như ông ta chỉ cần động não một chút là biết ai làm ra chuyện ngày hôm nay.


Có lẽ là vì để gia đình yên ổn, hoặc có lẽ là vì tình cảm bố con bao nhiêu năm, ông ta chọn che giấu giúp Ôn Diệc Tuyền.


Lại khiến ông ta thêm phần áy náy với tôi, cũng không thiệt.


Đến bữa tối, Ôn Hựu An nhắc đến sinh nhật tôi, ông ta nói muốn tổ chức tiệc sinh nhật thật lớn để chính thức giới thiệu tôi với mọi người.


Tôi biết, đây là sự bù đắp của ông ta.


Thiệp mời tiệc viết tên hai người, Ôn Diệc Tuyền và tôi cùng đón sinh nhật.


Bữa tiệc sinh nhật này gần như quy tụ tất cả các gia tộc hào môn thượng lưu ở Bắc Kinh, Ôn Diệc Tuyền đi lại giữa đám đông, tỏ ra rất thoải mái, tôi chỉ quen biết những bạn đồng trang lứa cùng trường, còn cô ta, gần như quen biết tất cả mọi người.


Giới hào môn trẻ tuổi ở Bắc Kinh đều nghe theo Ôn Nghiễn Phong và Thẩm Tế, Thẩm Tế không hề che giấu sự ghét bỏ đối với tôi, chỉ tặng quà cho Ôn Diệc Tuyền, Ôn Nghiễn Phong ngược lại tặng quà cho cả hai, nhưng món quà anh ta tặng cho Ôn Diệc Tuyền, người tinh ý vừa nhìn là biết quý giá hơn và có lòng hơn.


Anh ta làm như vậy là để bày tỏ sự bất mãn với tôi.


Lúc đó Ôn Diệc Tuyền bày kế khiến Thẩm Tế đánh tôi, anh ta thờ ơ thậm chí còn cảm thấy tôi xấu xa không biết điều, tôi đánh Ôn Diệc Tuyền, anh ta phẫn nộ, công khai làm tôi mất mặt, cái gì mà chuyện xấu trong nhà không được để lộ cũng không thèm để ý đến nữa.


Sau khi tặng quà xong, anh ta còn cố ý lườm tôi từ xa, vẻ mặt như muốn nói, tôi không xin lỗi thì anh ta sẽ không tha thứ cho tôi.


Tôi nâng ky, mỉm cười kính rượu anh ta.


Thẩm Tế vừa quay đầu lại cũng nhìn thấy cảnh này, bọn họ dường như không ngờ tôi còn có thể cười được, vẻ mặt trở nên kỳ lạ.


Theo lý mà nói, tiệc sinh nhật này, tôi và Ôn Diệc Tuyền mới là nhân vật chính, nhưng chúng tôi đến cả bàn chủ tiệc cũng không được ngồi.


Ngồi ở vị trí chủ tọa là một ông lớn Internet đến từ miền Nam, hai nhà Ôn Thẩm đều đang cố gắng hợp tác với ông ta, hai bên ông ta lần lượt là bố con hai nhà Ôn Thẩm, phía sau nữa là những người nắm quyền của các đại gia tộc ở Bắc Kinh.


Mẹ Thẩm và Diệp Thời Nga ngồi cùng bàn với chúng tôi.


Vị trí này khiến tôi rất khó chịu,Ôn Diệc Tuyền ngồi cạnh cứ liên tục khoe khoang mấy người đàn ông ở bàn chủ tiệc tốt với cô ta như thế nào, tôi càng thêm khó chịu với sự ngu ngốc của cô ta.


Chỉ là, tôi vẫn có thể nhẫn nhịn mấy chuyện này.


Nhưng khi mẹ Ôn nói Ôn Hựu An định để Ôn Nghiễn Phong vào công ty giúp đỡ sớm hơn, tôi không muốn nhẫn nhịn nữa.


Ôn Nghiễn Phong mới học năm hai đại học, bọn họ đúng là quá sốt ruột.


Tôi nâng ly rượu đi vòng qua mọi người, tiến về phía vị khách quý trên vị trí chủ tọa, căng thẳng kính rượu ông ta.


"Xin hỏi, ngài có phải là người sáng lập 'Dự án Hy vọng' không ạ?"


"Dự án Hy vọng..." Người đàn ông uống đã hơi say, cúi đầu trầm ngâm: “Nói tôi là người sáng lập cũng không sai.”


"Chú Lâm, cháu kính chú một ly." Tôi tỏ ra khá mừng rỡ.


Ông ta ngước mắt nhìn tôi, dùng mu bàn tay nhẹ đẩy ly rượu của tôi, nói: "Cháu gái còn trẻ, uống rượu làm gì, cái này không tốt cho sức khỏe."

 

Loading...