Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Thiên Ninh - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-07-15 22:22:00

1

Tôi sững trong chốc lát.

“Anh nhắc lần nữa?”

Kỳ Minh lạnh một tiếng, dùng súng ấn .

Chậm rãi lặp :

“Súng , cô chết.”

“Tôi , cô cũng chết.”

“Chọn một , Giang Thiên Ninh.”

Tôi đầu , gương mặt đẽ quá mức của Kỳ Minh mang ba phần giễu cợt, ba phần khoái ý.

Chỉ là lúc , tư thế của chúng , quả thực mập mờ.

Tôi nửa sấp bàn, phía , tay đặt nơi thân .

Tôi chớp mắt, đầu .

“Tôi chọn .”

Tôi cố ý ưỡn mông lên, nhấn mạnh:

“Kỳ Minh, chọn .”

Giây tiếp theo, vẻ nhàn nhã mặt Kỳ Minh biến mất.

Hơi thở trở nên nặng nề.

Anh mạnh mẽ giữ chặt eo , cho cử động.

Nghiến răng: “Giang Thiên Ninh, cô thật sự là chết cũng đổi tính!”

Eo véo đến đau nhức.

Tôi cố nén nước mắt: “Anh định giết thế nào?”

“Như , làm ngất xỉu giường, là…”

Kỳ Minh cúi , chặn môi .

Không chút dịu dàng.

Chỉ là cắn xé để phát tiết.

Như đang trả thù, cắn nát môi , cắn đến bật máu.

Rồi tham lam mút lấy.

Tôi thở dài trong lòng, nhẹ nhàng đáp .

Không biết ai là mất kiểm soát thở .

Tôi lật .

Không khí trở nên nóng bỏng.

Kỳ Minh ép lên mặt bàn, nòng súng từ bụng trượt lên, dừng ngay tim .

“Giang Thiên Ninh, thật sự sẽ giết cô.”

Như đang cảnh cáo .

Cũng như đang cảnh cáo chính .

Tôi giơ chân, móc lấy eo .

“Được thôi.”

“Trước khi chết, để vui vẻ một lần, cũng uổng chúng từng bên .”

Giây tiếp theo, đạn lên nòng.

Nặng nề áp tim .

Chỉ cần ngón tay khẽ động.

Liền thể trả cho viên đạn năm đó.

Tôi Kỳ Minh.

Có lẽ chạy đến, tóc mái ướt đẫm mồ hôi.

Tôi kẹp chặt hai chân.

Ép đến gần hơn.

Từng giọt mồ hôi rơi xuống, một giọt rơi trúng xương quai xanh .

Tôi cong môi :

“Cứng quá.”

“Kỳ Minh.”

“Đoàng!”

Một tiếng súng vang.

Làm tai ù lên.

Người xông cửa ngã gục xuống đất, giữa trán thủng một lỗ.

Ngay đó, vô số tiếng bước chân áp sát.

Kỳ Minh ôm lấy eo , kéo dậy.

Hung hăng thúc mạnh một cái.

“Đợi đấy, lão tử sớm muộn cũng làm chết cô.”

Anh vác lên vai, nhanh chóng rời bằng mật đạo.

Tôi xóc đến khó chịu.

“Tôi thật , thể tự chạy.”

“Câm miệng!”

Được thôi.

2

Sau một đêm trốn chạy, và Kỳ Minh tạm thời an .

Chúng dừng chân ở một khách sạn nhỏ.

Anh vì bảo vệ thương ít.

Còn , hề hấn gì.

Tôi từng , là vệ sĩ xuất sắc nhất.

Nhìn Kỳ Minh tự xử lý vết thương, cuối cùng cũng đành lòng.

“Để làm.”

Tôi nhận lấy băng gạc trong tay , vòng tay ôm lấy eo , cẩn thận băng bó vết thương ở eo và bụng .

Rõ ràng đang tập trung quấn băng.

Tôi ngẩng đầu lên: “Kỳ Minh, chúng bây giờ nguy hiểm.”

Anh đẩy ngã .

Tôi xuống giường.

“Là cô, nguy hiểm.”

Kỳ Minh quỳ một gối lên mép giường, ép sát .

Bàn tay nắm lấy cằm .

“Giang Thiên Ninh, đã .”

“Tôi sẽ làm cô chết giường.”

Anh cúi đầu, hôn lên môi .

Nụ hôn khác hẳn lúc .

Đầy ắp dịu dàng.

Khiến thoáng chốc thất thần.

Trước đây, cũng từng nâng niu như thế.

Tôi ôm lấy cổ Kỳ Minh, nhiệt tình đáp .

Rồi lật , đè xuống .

Hôn nhẹ vành tai .

“Anh biết mà, thích động.”

Anh đang thương.

Vết thương mới băng .

Kỳ Minh đặt tay gối đầu.

Ung dung chờ đợi.

Ngoài cửa sổ, những kẻ lấy mạng vẫn đang rình rập.

Khắp các con phố, từng góc tối.

Còn trong phòng, Kỳ Minh lấy mạng .

Anh tàn nhẫn bóp chặt eo .

Hoàn để tâm đến vết thương .

Tôi chỉ thể cố gắng chống tay đùi , giọng mềm nhũn cầu xin.

“Giữ chút sức , nếu cả hai chúng đều chết.”

Kỳ Minh bật lạnh: “Chết cùng , chẳng càng .”

Anh vẫn bướng bỉnh.

Tôi đành đưa tay chống lên eo bụng .

Ấn xuống vết thương của .

“Xuy——”

“Giang Thiên Ninh!”

Đáp , là những cú thúc càng hung hãn hơn.

may mắn, đó tiếp tục nữa.

Tôi phòng tắm rửa mặt.

Khi bước , Kỳ Minh đang xử lý vết thương.

Thấy , khẩy một tiếng:

“Đại tiểu thư vẫn lạnh lùng vô tình như mọi khi.”

“Dù cũng cứu cô một mạng, thu thêm chút ‘thù lao’ cũng ?”

Tôi mệt đến mức chẳng buồn tranh cãi.

Trực tiếp xuống giường ngủ .

Ánh mắt Kỳ Minh tối .

Anh thở một nặng nề.

Rồi leo lên giường, ôm chặt lấy .

Trong bóng tối, giọng khẽ vang:

“Giang Thiên Ninh, thật chết cùng thì biết mấy.”

3

Nửa đêm, mở mắt.

Người cạnh ngủ yên, mày nhíu chặt.

Anh ôm chặt lấy như sợ sẽ chạy trốn, giống một con bạch tuộc quấn lấy .

Cúi mắt, thấy vết sẹo ngay tim .

Cách tim chỉ vỏn vẹn hai milimet.

Kỳ Minh.

Tôi khẽ thở một .

Cẩn thận gỡ bàn tay đang siết ở eo , lặng lẽ dậy.

Hiện tại, quá nguy hiểm.

Anh nên tránh xa một chút.

Không ngoảnh đầu , xoay , dứt khoát rời .

Bên ngoài, Bùi Trầm đã đợi từ lâu.

“Gia chủ, mọi thứ đã sắp xếp xong.”

“Ngài… chứ?”

Ánh mắt đầy lo lắng, đưa tay đỡ nhưng sợ vượt quá giới hạn.

Sắc mặt tái nhợt, đôi chân mềm nhũn.

Tôi trực tiếp đưa tay vịn .

Bùi Trầm vội vàng đỡ lấy .

“Lần , thật sự là lật thuyền .”

Trước đây, luôn xuất hiện với dáng vẻ yếu ớt.

Khiến mọi nghĩ chỉ là một con búp bê bệnh tật, tay thể xách, vai thể vác.

Giả vờ lâu ngày, báo ứng cũng tới.

Tôi trúng độc .

Lần , thật sự sẽ thành một kẻ ốm yếu.

“Gia chủ, còn Kỳ Minh…”

Việc Kỳ Minh đến tìm , thật sự ngờ.

, vẫn thể trốn thoát.

Chỉ là trả giá bằng cả da thịt.

Tôi liếc về phía tầng .

“Không cần để ý đến , thôi.”

Bây giờ là thiếu gia nhà họ Kỳ, kẻ khác động đến cũng suy nghĩ kỹ.

“Vâng.”

Tiếng động cơ vang lên, trong phòng, Kỳ Minh mở mắt.

Ánh mắt trầm xuống.

Anh bước đến bên cửa sổ.

Nhìn con gái đang xe mô tô phía .

Khẽ bật .

Cười chua chát, tự giễu.

Sao vẫn chịu rút kinh nghiệm chứ.

là đáng bắn.

Loading...