Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Thiên Ninh - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-07-15 22:22:03

14

Sáng hôm , khi tỉnh , bên cạnh đã còn bóng dáng Kỳ Minh.

Vết thương ở mu bàn tay đã băng bó cẩn thận.

Vết máu nơi khóe miệng cũng lau sạch.

Tôi sững sờ dậy.

Phải mất một lúc lâu, đầu óc mới dần tỉnh táo.

Tin nhắn từ Bùi Trầm gửi đến.

Anh của căn cứ đã di chuyển bộ.

Nhân tiện còn tranh thủ thanh trừng ít nội gián.

Giang Vân gây động tĩnh lớn như .

Đã vô tình tạo cơ hội cho những kẻ thù của Giang gia chen chân.

Trong một thời gian ngắn, chắc sẽ bận đối phó, rảnh tìm gây phiền phức.

Đồng thời, Chu Thời bên cũng đã bắt đầu hành động.

【Gia chủ, Kỳ Minh bên đó…】
【Yên tâm, chừng mực.】

Trước khi chết, cha từng với : Kỳ gia hai mạch – minh và ám.

Muốn diệt Kỳ gia, bắt đầu từ ám mạch.

Ám mạch vốn thể lộ ánh sáng, đụng là chết.

Mà Kỳ Minh… hiện tại chính là đầu ám mạch.

Theo những gì biết về .

Càng là bí mật, càng xu hướng giấu ở nơi dễ thấy nhất.

Nơi nguy hiểm nhất, đôi khi an nhất.

Tôi đảo mắt quan sát bố cục căn phòng.

Không hề lục lọi trắng trợn.

Lỡ Kỳ Minh gắn camera theo dõi thì ?

Vài ngày tiếp theo, Kỳ Minh còn kè kè bên như .

Dù gì cũng là thiếu gia Kỳ gia, ít việc cần xử lý.

Đêm , Kỳ Minh vẫn về.

Nghe phía ám mạch xảy sự cố nghiêm trọng.

Nửa đêm, mở mắt.

Sau khi chắc chắn trong phòng ai, tháo còng tay.

Lặng lẽ tìm kiếm khắp nơi.

Cuối cùng, trong lớp ngăn bí mật của bàn trang điểm, tìm thấy một chiếc USB.

Tôi ngoài cửa sổ.

Ở phía xa, ngọn hải đăng vẫn sáng, của luôn sẵn sàng tiếp ứng.

Tôi bỏ USB túi áo, xoay chuẩn rời .

đúng lúc , tiếng bước chân loạng choạng vang lên cửa.

Tôi giật , vội giường.

Vừa đeo còng tay, cửa đã đẩy .

Trong bóng tối, thân hình Kỳ Minh lảo đảo.

Mùi máu tanh nồng nặc tràn phòng.

“Kỳ Minh, thương ?”

“Bốp.”

Anh bật đèn.

Sắc mặt tái nhợt, thân nhuốm máu.

Tôi hoảng hốt.

“Kỳ Minh!”

Anh loạng choạng vài bước, ngã quỵ.

Tôi vội đỡ dậy, lòng bàn tay dính đầy máu.

Chân mày nhíu chặt, trong lòng dâng lên một tia lo lắng.

Hộp thuốc đặt gần đó, nhanh chóng giúp cầm máu, băng bó.

Kỳ Minh yếu ớt dựa vai .

Vẫn thể nở nụ :

“Có giống ngày xưa ? Khi thương vì nhiệm vụ, em cũng băng bó cho thế .”

Tay khựng .

Tim chợt lỡ một nhịp.

“Xảy chuyện gì ?”

“Chuyện của Kỳ gia, tiện với Gia chủ Giang.”

“…”

Anh khẽ đổi giọng:

chuyện của Kỳ Minh, tuyệt đối giấu Ninh Ninh.”

Anh ngẩng đầu, đôi mắt sáng như soi thẳng đáy lòng .

“Em lấy thân phận gì để hỏi đây, Giang Thiên Ninh?”

Không khí trầm mặc.

Chúng .

Hiếm khi một yên bình như thế.

Cho đến khi Kỳ Minh lặp :

“Em lấy thân phận gì để hỏi , Giang Thiên Ninh?”

Giọng mang theo chút khẩn thiết.

Và… chờ đợi.

Tim khẽ run lên.

Tôi né tránh ánh mắt , cố giữ giọng bình tĩnh:

“Còn chỗ nào khác thương ?”

Ánh mắt Kỳ Minh thoáng qua một tia tối tăm.

Anh bật , tự giễu.

Nắm lấy tay , đặt lên ngực trái.

“Nơi .”

“Giang Thiên Ninh, nơi .”

“Trái tim , lẽ ba năm đã ngừng đập.”

Các ngón tay khẽ co .

Giọng thấp hẳn:

“Kỳ Minh, nên bước khỏi quá khứ.”

Cổ tay lập tức nắm chặt.

Anh kéo lòng, ghì chặt đến mức thể động đậy.

Ánh mắt biến đổi, xen lẫn sự cố chấp điên cuồng:

“Giang Thiên Ninh, em rốt cuộc trái tim ?”

Trong mắt , hận ý và tình ý đan xen.

“Đến nước mà em còn giả vờ ngốc ?”

“Những năm qua, mượn danh nghĩa ám sát, hết lần đến lần khác tiếp cận em, thăm dò em, em thật sự hề cảm nhận ?”

Giọng Kỳ Minh bỗng nâng cao:

“Chẳng lẽ , – Kỳ Minh – vẫn thể buông em, dù em từng tự tay nổ súng bắn , mạng , vẫn nỡ trả thù, vẫn cứng đầu yêu em ?!”

“Em khiến trở thành trò lớn nhất cảng thành, để mọi biết thiếu gia Kỳ gia cam tâm tình nguyện làm con chó của Giang Thiên Ninh, đuổi cũng chịu , cuối cùng suýt mất mạng.”

“Giang Thiên Ninh, em tim ?!”

Khi chất vấn, đôi mắt đỏ hoe.

Giọng khàn khàn, run rẩy nơi đuôi âm.

Tôi hoảng loạn, biết đáp thế nào.

lúc đó, Kỳ Minh chạm chiếc USB trong túi áo .

15

Trong khoảnh khắc , lý trí của Kỳ Minh sụp đổ.

Tan tành, còn sót gì.

“Đây là cái gì?”

“Giang Thiên Ninh, em cho biết đây là gì!”

“Em ở bên … chỉ vì thứ ?”

“Em biết nếu em lấy nó , sẽ đối mặt với tình cảnh thế nào ?”

“Đến lúc đó, cần em tay, cha sẽ là đầu tiên giết .”

“Ba năm trôi qua, em vẫn chết, đúng ?!”

Anh giận dữ đẩy .

Rút súng.

Nòng súng lạnh lẽo chĩa thẳng .

Trong thoáng chốc, tất cả như về ba năm .

Chỉ khác là, lần vị trí đổi ngược.

Tôi đưa tay.

Nắm lấy nòng súng.

Đầu súng dí thẳng tim .

Tay Kỳ Minh run lên bần bật.

Tôi .

Ánh mắt lạnh lùng, tuyệt tình.

“Giờ thì… hoặc giết , hoặc để .”

Cơ hàm Kỳ Minh siết chặt.

Gân xanh nổi lên nơi thái dương.

“Em đừng tưởng dám.”

Tôi đáp.

Chỉ lặng lẽ đối diện ánh mắt .

Ngay đó, tiếng đạn lên nòng vang lên khô khốc.

Kèm theo giọng trầm đục, nghẹn ngào của Kỳ Minh:

“Tôi từng sẽ giết em.”

Khóe môi khẽ nhếch, một nụ thê lương.

Tôi nhắm mắt .

Ngay lúc .

Nếu giết … cũng .

Những năm qua, những gánh nặng vai quá nhiều.

Tôi… cũng đã mệt mỏi.

Nếu thể chết trong tay .

Cũng xem như kết thúc viên mãn.

Phát súng , vốn dĩ là nợ .

… tiếng súng vang lên.

“Cạch.”

Bàn tay Kỳ Minh buông thõng, vô lực.

Súng trượt khỏi tay, rơi xuống đất.

Anh quỵ gối, hai tay ôm mặt.

Bờ vai run rẩy thôi.

“Biến.”

“Tôi thấy em nữa.”

Tôi mặt .

Bản năng đưa tay chạm tới.

bàn tay khựng giữa trung.

Cuối cùng, tháo còng tay.

Đi vòng qua .

Khi tới cửa, Kỳ Minh cất giọng:

“Giang Thiên Ninh.”

“Lần …”

“Không còn lần nữa.”

Tôi đầu.

Tôi dám đầu.

“Được.”

Khoảnh khắc bước khỏi cánh cửa .

Cơn đau nhói từ tim dội lên tận óc.

Không hề kém so với phát súng năm xưa.

Tôi cố nuốt nước mắt trong.

Từng bước, từng bước.

Rời khỏi Kỳ Minh.

Bên ngoài, tiếp ứng đã đợi từ lâu.

“Gia chủ, lấy đồ ?”

Tôi lắc đầu.

Giọng máy móc, trống rỗng:

“Bị phát hiện . Phải tìm cách khác thôi.”

Người đó khựng , thôi.

Cuối cùng, vẫn mở miệng:

“Gia chủ… ngay từ đầu ngài đã định mang nó ngoài, đúng ?”

“Ngài đã mềm lòng .”

Tôi đầu, căn biệt thự.

Nước mắt cách nào kìm nén nữa.

Chẳng lẽ thật sự giết lần thứ hai ?

Cùng lúc đó.

Kỳ Minh bên cửa sổ.

Căn phòng rộng lớn, yên ắng đến đáng sợ.

Bóng dáng cô độc, trống trải.

Sau lưng, thuộc hạ phẫn nộ lên tiếng:

“May mà thiếu gia phòng , đã chuẩn sẵn một chiếc USB giả.”

“Như dù bắt , cũng sợ Giang Thiên Ninh mang thứ thể đẩy thiếu gia chỗ chết.”

Kỳ Minh xua tay.

Ra hiệu lui xuống.

Trong phòng chỉ còn một .

Anh chiếc xe đang dần khuất bóng ngoài cửa sổ.

Giọng khàn đặc, nặng trĩu chua xót:

“Mềm lòng với một lần… em sẽ chết ?”

16

Trở về căn cứ.

Bùi Trầm thấy , nhưng hề hỏi gì về chiếc USB.

Như thể… đã sớm đoán kết quả.

Chỉ thở dài một tiếng:

“Ngài nghỉ ngơi , mọi chuyện còn cứ để .”

Tôi khẽ gật đầu.

Vừa về phòng đã ngã xuống giường, ngủ mê man.

Những việc phía , can thiệp.

Bùi Trầm xử lý thuần thục.

Giang Vân, rốt cuộc vẫn là kẻ nóng vội, chẳng mấy chốc đã thất bại.

Chu gia Chu Thời , thêm đó bản thân họ vốn chẳng thực lòng hợp tác với Giang Vân.

Thấy chống đỡ nổi Giang gia, họ cũng dứt khoát buông tay.

Ngày trở Giang gia.

Giang Vân đã đợi sẵn.

“Chị, lâu gặp.”

“Còn cảm ơn chị, thay chắn biết bao mũi tên lén và nhát dao ngầm.”

Thù hận chất chồng, cũng bất lực.

Không ngờ Giang Vân nở nụ :

“Đó là điều nên làm. Vì chị, việc gì cũng sẵn lòng.”

Lời chút kỳ quặc.

Tôi cau mày.

Giang Vân tiến đến gần.

Giọng dịu dàng:

“Thời gian qua, lo lắng cho chị.”

“Cơ thể chị vẫn chứ?”

Tôi nhướn mày:

“Cậu nghĩ ?”

Giang Vân định nắm lấy tay , nhưng tránh .

“Cậu lạ.”

Tôi thể hiểu tham vọng của Giang Vân.

Nếu thất bại nổi giận mắng chửi, rơi tuyệt vọng, cũng lấy làm lạ.

thế

Giang Vân đẩy gọng kính mạ vàng sống mũi, giọng vẫn ôn hòa:

“Tình cảm của dành cho chị từng thay đổi.”

Lòng chợt dâng lên một tia bất an.

Hắn tiếp:

“Năm năm tuổi, chị đưa về, chị chăm sóc, dạy dỗ, nâng đỡ.”

“Chị đã cho một cuộc đời thứ hai.”

“Vì chị, thể làm bất cứ điều gì.”

…”

Hắn dừng , ánh mắt thoáng qua tia oán độc.

“Chị từng , Kỳ Minh là thanh đao nhất trong tay chị.”

“Thế còn ? Tôi là gì?”

Tôi sững , theo bản năng lùi hai bước.

Giang Vân như kẻ điên:

“Rõ ràng đã làm vì chị nhiều đến thế, rõ ràng đáng là lưỡi đao sắc bén nhất !”

“Kỳ Minh gì hơn ? Những gì làm , cũng làm !”

“Bốp!”

Một cái tát vang dội giáng xuống mặt Giang Vân.

Cắt đứt tiếng điên loạn của .

Nhìn với gương mặt sa sầm.

Hắn khẽ bật .

“Chị, đã chuẩn cho chị một món quà bất ngờ.”

Bùi Trầm vội vàng bước , sắc mặt căng thẳng.

“Tin từ Kỳ gia: thông tin về ám mạch rò rỉ, Kỳ Minh chắc chắn cho rằng đó là do chị.”

Vai Giang Vân khẽ run.

“Tôi đã sớm biết sẽ tay với chị. Cách dây dưa chẳng qua là để dễ dàng hạ gục hơn.”

đừng quên, chúng … cũng coi như lớn lên bên .”

“Chị hiểu Kỳ Minh, nhưng chẳng lẽ chị hiểu ?”

Nắm tay siết chặt.

Thế nhưng Giang Vân vẫn .

“Chị, hai nhất đừng hòa hợp trở . Phải yêu đến chết sống mới thú vị.”

Một cú đấm mạnh giáng thẳng gương mặt .

Khóe môi Giang Vân rỉ máu.

Hắn bận tâm.

“Quà bất ngờ vẫn hết .”

Hắn liếc Bùi Trầm đầy ẩn ý.

Bùi Trầm hiệu.

Người của lập tức áp giải Giang Vân .

Căn phòng chỉ còn và Bùi Trầm.

Anh im lặng một lúc.

“Ba năm , là Giang Vân tìm đến .”

“Tôi biết. Kỳ Minh đã .”

Ánh mắt Bùi Trầm khẽ động.

“Là khi gặp Chu Thời?”

Tôi gật đầu.

“Vậy viên thuốc hôm đó, tại chị còn dám uống?”

“Thực tế chứng minh, đó là giải dược.”

Bùi Trầm hồi lâu, cuối cùng bật .

Thở một nhẹ nhõm:

“Chúng cùng mục tiêu, Giang Thiên Ninh.”

Anh nhiều hơn.

đã hiểu.

Giống như… một gián điệp hai mang.

Chỉ là, chọn trung thành… là .

Nói là trung thành lẽ chuẩn.

Nên gọi là, đồng minh.

Loading...