Thiên Vị
Chương 5
16.
Bọn họ bị bắt và bị giam giữ vài ngày, chuyện này của nhà tôi quá kịch tính, đã truyền đi khắp nơi. Tô Nhuyễn Nhuyễn, đứa con gái của tiểu tam chiếm tổ chim khách, ngay lập tức từ vị trí công chúa nhỏ được yêu quý ở trường trở thành con gái của tiểu tam bị mọi người coi thường.
Mẹ tôi canh giữ ở cổng trường đón tôi tan học, đưa điện thoại di động đến trước mặt tôi cho tôi xem, lấy lòng nói: “Đàn Nguyệt, con xem, mẹ đã xóa sạch con nhỏ kia rồi, trong nhóm gia tộc cũng đã xóa nó đi. Mấy ngày nữa sẽ sang tên trả lại cho người cha cờ bạc của nó. Đàn Nguyệt, con thông qua đơn xin của mẹ một chút được không?”
Bà ấy thậm chí có chút hèn mọn thỉnh cầu tôi, chỉ mong tôi có thể thông qua đơn xin bạn tốt của bà ấy. Tôi đã sớm chặn số của hai người bọn họ, tôi nhìn bà, bình tĩnh nói: “Bất cứ dấu vết nào liên quan đến hai người xuất hiện trong vòng xã giao của tôi, đều làm cho tôi cảm thấy ghê tởm.”
Mẹ tôi giống như bị sét đánh sững sờ tại chỗ. Ba tôi nhờ người mua một hộp chocolate đắt tiền, loại mà khi còn bé tôi không có, mang tặng cho tôi như một món quà.
Tôi ném toàn bộ vào thùng rác trước mặt ông ấy, nhìn sắc mặt ông từ chờ mong đến xám trắng, mặt không chút thay đổi. Tôi nói: “Tôi biết ba muốn bù đắp, nhưng có một số thứ qua thời điểm đó sẽ không còn là mùi vị đó nữa, tuổi thơ của tôi sẽ không vì những thứ này mà trở nên tươi đẹp, có một số sai lầm cả đời cũng không bù đắp được.”
Bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định, lòng tràn đầy tội lỗi không có chỗ phát tiết, kiên trì bồi thường lại mọi thứ cho tôi. Tình thương của cha mẹ đến muộn chẳng qua chỉ là rác rưởi thối rữa, ghê tởm đến mức khiến tôi muốn ói.
Cuộc ly hôn gác trước đó lại được tiếp tục, hai người dùng hết tất cả vốn liếng để lấy lòng tôi, hy vọng tôi chọn chính họ.
Vẫn là tòa án kia, nhưng lúc này đây, đối tượng bị hai người tranh giành lại biến thành tôi. Thẩm phán hỏi tôi chọn ai, tôi vẫn nói câu kia: “Tôi đều không muốn.” Tôi đã trưởng thành, bọn họ muốn cưỡng ép cũng không được.
17.
Tan trường vào một ngày mưa, vừa ra cổng trường liền thấy trước cửa có hai chiếc xe, ba mẹ tôi nhìn thấy tôi, vội vàng đón tôi về nhà.
Ba tôi: “Đàn Nguyệt, trời đổ mưa to, ba đưa con về.”
Mẹ tôi: “Đàn Nguyệt, mẹ đưa con về.”
Tôi lui về phía sau tránh né. Khóe miệng nhếch xuống, ra vẻ người lạ chớ tới gần, cảnh giác trong mắt khiến bọn họ hoảng loạn ảo não, nhớ tới trước kia họ cướp ô của tôi đi đón Tô Nhuyễn Nhuyễn, hối hận không ngừng.
Tay mẹ tôi cầm ô đang run rẩy, giống như chiếc ô kia nặng ngàn cân. Đang giằng co, giáo viên của tôi đi ngang qua, thấy bọn họ thì nhíu mày, liền ngăn tôi lại và bắt đầu mắng: “Là cha mẹ, một bát nước không bằng thì ít nhất cũng không thể ép một đứa trẻ phải không? Không thể vì con bé là con cả nên ngay cả quyền làm trẻ em cũng bị tước đi.”
Thầy giáo này cập nhật tin tức hơi muộn, không hề biết chuyện đã xảy ra trong nhà tôi. Thầy chỉ nghĩ rằng bố mẹ tôi muốn cướp lấy chiếc ô của tôi, và đưa cho em gái tôi như lần trước.
Lần trước, tôi xé nát ô của mình phải dầm mưa, lúc đi học cảm mạo phát sốt hù chet thầy. Ba mẹ tôi đứng đó ngượng ngùng. Tôi nhẹ giọng trấn an: “Thầy ơi, lần này bọn họ tới đưa ô cho con.”
Thầy hiểu rõ, lo lắng rời đi. Ánh mắt người chung quanh nhìn tới nhìn lui, đánh giá hai người bọn họ từ trên xuống dưới, bọn họ bị dày vò khi đứng giữa ánh mắt của đám người.
Chịu đựng một lúc lâu, tôi giật chiếc ô từ tay mẹ, đưa cho những bạn cùng lớp không có ô rồi rời đi không chút do dự.
Một chiếc xe dừng ở trước mặt tôi, Tần Diễm ở ghế sau lộ ra khuôn mặt diễm lệ, nhướng mày: “Anh trai tiễn em?”
“Được.” Tôi lên xe Tần Diễm, bỏ hai người kia đứng tại chỗ, lúc rời đi thoáng nhìn sắc mặt xám xịt của bọn họ, còn có ánh mắt ghen tị âm độc của Tô Nhuyễn Nhuyễn ở góc xa.
Bọn họ không có cách nào cứu vãn, có một lần ba tôi thế mà lại trực tiếp quỳ xuống. Tôi nhanh chóng trốn sau lưng bà nội. Bà nội cầm quải trượng mới của mình lên, đánh vào đầu ông ấy “bang bang” hai cái: “Đã sớm nói rồi, không được hối hận lại chạy tới chỗ ta đòi người.”
Ba tôi chật vật đứng lên, mẹ tôi luống cuống đứng bên cạnh, bà hỏi: “Đàn Nguyệt, rốt cuộc phải làm thế nào con mới bằng lòng tha thứ cho mẹ?”
Tôi: “Mọi người còn nhớ tôi bị trầm cảm nặng không? Rời xa mọi người, tôi mới có thể khỏe nhanh một chút.”
Ba tôi chán nản ôm trán, mẹ tôi thậm chí còn khóc: “Đàn Nguyệt, mẹ đưa con đi chữa, mẹ sẽ cho con thật nhiều thật nhiều tình yêu thương.”
Lúc bọn họ cảm thấy tội lỗi nhất, tôi nói: “Tôi không cần các người, tôi chỉ cần tiền, rất nhiều rất nhiều tiền. Ít nhất là hai căn nhà.”
Bọn họ đấu tranh một lúc rồi đáp ứng. Ba mẹ tôi không chọn ai cả, tôi chọn nhà. Một căn để lại cho bà nội. Một căn bán đổi tiền mặt, đi chữa bệnh, chỉnh hàm, phẫu thuật thẩm mỹ.
Tôi không muốn nhiều hơn, tôi không muốn nợ họ bất cứ thứ gì, rồi bị ép phải trả ơn và đòi tiền trợ cấp.
18.
Tôi dùng số tiền đó, trước tiên đi tìm một luật sư, thu thập chứng cứ, chuẩn bị tài liệu. Chuyện Tô nhuyễn nhuyễn đẩy tôi xuống lầu cũng không thể cứ như vậy mà quên đi.
Lúc ấy động tác của cô ta rất tinh tế, người đứng ở bên cạnh chỉ tưởng rằng cô ta là muốn khuyên nhủ tôi, kết quả tôi ngược lại lại nhảy xuống. Nhưng camera giám sát ở xa đã ghi lại được động tác lúc đó của cô ta.
Hôm nay, khi thấy xung quang không có ai Tô Nhuyễn Nhuyễn liền ngăn tôi lại, oán hận trừng mắt nhìn tôi: “Tô Đàn Nguyệt, đều tại chị, nếu như không có chị, ba mẹ sẽ không ghét bỏ tôi, tôi cũng sẽ không rơi vào trong tay tên bạo hành gia đình kia.”
Tôi châm chọc cười: “Chim cu chiếm tổ chim khách đã lâu, cô thật sự cho rằng những thứ kia đều thuộc về cô à?”
Cô ta vốn đã quen nhận được lợi ích từ người khác, bây giờ không còn được nuông chiều như trước liền không chịu nổi. Tô Nhuyễn Nhuyễn nghẹn họng, sau đó cười lạnh nói:
“Chị ơi, đừng đánh em, em biết sai rồi!”
Kéo một đám người tới vây xem, cô ta lật mặt cũng thật nhanh, lúc này lại đổi thành bộ dạng điềm đạm đáng yêu, khóc nói: “Chị ơi, em biết em có lỗi với chị, nhưng lúc em bị đổi đến nhà chị cũng chỉ là một đứa bé, em cũng không có quyền lựa chọn. Tại sao chị lại muốn dẫn đầu mọi người bắt nạt em?”
Trước tiên thể hiện sự vô tội của mình, sau đó chụp cho tôi cái mũ bắt nạt trong trường. Cô ta đưa tay ra, vết bầm tím phía dưới lộ ra, quả nhiên xung quanh xì xào bàn tán, gió dư luận bắt đầu chuyển biến, cảm thấy cô ta thật vô tội, còn tôi thật ác độc.
Cô ta mới 16 tuổi đã biết tính toán như vậy, quả nhiên không hổ là con gái của tiểu tam. Tôi lấy điện thoại di động đang ghi âm trong túi ra, mở lại lời cô ta vừa nói một lần nữa, mắt thấy sắc mặt cô ta và những người xung quanh đều dần dần biến hóa, tôi cười.
“Thứ nhất, con gái tiểu tam không có tư cách kêu vô tội, vả lại vết thương của cô là do ba cô đánh, không liên quan đến tôi. Thứ hai, cô không vô tội, chuyện cô đẩy tôi xuống lầu, nhanh như vậy đã quên rồi sao?”
Quả bom hạng nặng rơi xuống, đám người lập tức xôn xao. Thật trùng hợp, đúng lúc này cảnh sát tới, trước mặt mọi người bắt Tô Nhuyễn Nhuyễn đi. Tô Nhuyễn Nhuyễn không dám tin, nhìn chằm chằm tôi nói không ra lời.
19.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cố ý gây tổn thương không thành, bị bắt nhốt, trường học cũng khai trừ học tịch của cô ta. Ba mẹ tôi bởi vì gia đình bất hòa mà mất đi rất nhiều đối tác, hơn nữa ly hôn chia tài sản ảnh hưởng đến chuỗi tài chính, việc làm ăn bắt đầu càng làm càng kém, không bao lâu liền phá sản.
Hai người vì nợ nần trốn đông trốn tây, cuối cùng cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi đến làm phiền tôi nữa. Tôi khua chiêng gõ trống ôn tập chạy nước rút, cũng may tôi đủ cố gắng, lúc thi đại học cũng phát huy vượt xa ngày thường, thi đậu vào trường trung cấp.
Lúc học đại học tôi đã đi phẫu thuật thẩm mỹ, gương mặt rực rỡ hẳn lên, ngốc một chút cũng không sao, cùng lắm thì nỗ lực gấp mấy lần, không ngừng cố gắng, thi đậu nghiên cứu sinh đại học danh tiếng, tiếp theo ra nước ngoài học tiến sĩ.
Từng bước một, cố gắng đi lên, càng chạy càng xa. Ba mẹ tôi sống như chuột cống, cuối cùng cũng trả hết nợ, bắt đầu sợ tôi không dưỡng lão cho họ.
Tôi không vì bọn họ mà động tâm, tựa như nói đùa: “Em gái nhỏ hơn tôi, tôi đương nhiên phải nhường nó, việc dưỡng lão này cũng nhường cho nó đi.”
Ba tôi còng lưng, khuôn mặt già nua, nghe vậy kích động hẳn lên: “Đó không phải là em gái của con, nó chẳng qua là một đứa tạp chủng mà thôi, con gái của ta chỉ có một mình con, con không dưỡng lão cho ta thí ai dưỡng lão nữa chứ?”
Tôi bình thản uống đồ uống: “Ba yên tâm, chờ lúc ba bảy tám mươi tuổi tôi sẽ ném mấy trăm đồng mỗi tháng cho ba, cam đoan ba sẽ không chet đói. Các người trước kia đối xử với tôi như thế nào, tôi cũng sẽ đối xử với các người như thế đó. Nhiều hơn cũng không có, muốn thì tìm Tô Nhuyễn Nhuyễn đi, các người vất vả trả giá trước kia đặt ở trên người ai, liền tìm người đó mà báo đáp. Đừng lúc nuôi con thiên vị đến cực điểm, lúc dưỡng lão lại yêu cầu bình đẳng.”
Đã đến nước này, không đáng lãng phí thời gian trên người bọn họ nữa, nói xong những lời này tôi liền rời đi.
20.
Sau khi Tô Nhuyễn Nhuyễn ra tù, tìm được phương thức liên lạc của tôi, nói muốn gặp tôi một lần để xin lỗi tôi, nhiều năm như vậy cô ta cũng nghĩ thông suốt, quyết định thay đổi bản thân.
Tôi không phản ứng, trực tiếp xóa tin nhắn rồi chặn cô ta. Không lâu sau, họ hàng ở quê gửi cho tôi một đoạn băng ghi hình giám sát, nói cho tôi biết, sau khi Tô Nhuyễn Nhuyễn ra tù, hẹn gặp tôi và ba mẹ tôi một lần.
Cô ta không phải muốn thay đổi triệt để, cô ta chính là cố ý muốn trả thù, tôi không đi gặp cô ta nhưng ba mẹ tôi đi, cô ta gặp riêng bọn họ, thừa dịp xe cộ đông đúc xe tải lớn chạy như bay mà đến, một tay đ ẩy bọn họ ra đường cái.
Ba tôi bị xe tải đ âm bay lên, chet ngay tại chỗ. Cách chet này, ngược lại không khác tiểu tam kia nhiều lắm. Mẹ tôi bị cbuốn vào gầm xe, ngược lại không chet, may mắn nhặt về một cái mạng, nhưng mặt đã bị d ập n át, từ đó trông như á c q uỷ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ra tù không bao lâu, lại bị bắt trở về. Lúc mẹ tôi nằm trên giường bệnh, vẫn hy vọng tôi đến thăm bà, nhờ người thân chuyển lời cho tôi, tôi vẫn nhất quyết khôngtrở về, cuối cùng bị làm phiền đành gọi điện thoại cho bà.
“Khi còn bé tôi bị sốt, không phải mẹ cũng không quan tâm đến tôi sao?” – Đầu kia mẹ tôi trầm mặc. Tôi chỉ nói một câu rồi cúp điện thoại, sau đó bà ấy không nhờ ai tới tìm tôi nữa.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lúc ra tù đã bị nhiễm HIV, trở lại trong ngục không bao lâu đã gầy thành một bộ xương khô, một buổi tối sốt cao không ngừng và qua đời.
Sau khi tốt nghiệp tôi tự mình mở công ty, đón bà nội đến một thành phố ấm áp ở, cùng Tần Diễm từ đồng phục học sinh đến áo cưới, ở khách sạn Đại Hải Tân tổ chức một hôn lễ long trọng.
Hôn lễ tổ chức vào ngày sinh nhật của tôi, mẹ chồng tự tay bện cho tôi một cái đầu công chúa xinh đẹp, chị dâu dẫn tôi đi chọn lễ phục hoa lệ nhất, Tần Diễm tặng tôi một cửa hàng kẹo.
Tôi dừng lại, ngước mắt sững sờ nhìn anh ấy. Người đàn ông cụp mắt phượng, đuôi mắt cong lên, bàn tay thon dài ấm áp ôm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của tôi: “Quà sinh nhật. Từ nay về sau, em không cần hâm mộ con nhà người ta có kẹo ăn nữa.”
Tôi cảm động muốn khóc, ôm lấy anh, vùi mặt vào trong lòng anh, bỗng nhiên cảm thấy rất an tâm. Nhớ tới thật lâu trước kia, lúc tôi dầm mưa lên xe buýt, có một cậu bé muốn quan tâm lại ngượng ngùng, bảo bạn học cậu ấy đưa cho tôi một túi khăn giấy, thừa dịp đông người, len lén nhét một miếng giữ nhiệt ấm áp vào lòng bàn tay lạnh lẽo của tôi.
Hôn lễ vô cùng long trọng, khách khứa đông đúc, duy chỉ có mẹ tôi là không có mặt. Mẹ tôi lén lút tới, bị bảo vệ ngăn ở bên ngoài, chưa từ bỏ ý định, vẫn ồn ào nói mình là mẹ cô dâu, muốn gặp tôi.
Bảo vệ nhìn khuôn mặt xấu xí của bà, ghét bỏ xua đuổi bà. Tôi đi ngang qua, bị bà ấy gọi lại. Cuối cùng tôi cũng đi tới cửa, không vui lắm nói: “Mẹ tới làm gì?”
Vẻ mặt mong chờ của mẹ tôi tiêu tan, luống cuống xoa xoa tay, lúng túng nói: “Thật xin lỗi, Đàn Nguyệt, mẹ chỉ muốn đến thăm con, hôm nay dù sao cũng là ngày quan trọng như vậy, mẹ không muốn vắng mặt.”
Ở giữa đám người đang nhìn chăm chú, bà khó xử cúi đầu xuống, sợ bị người khác nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình. Tôi im lặng nhìn bà, nhẹ giọng nói: “Nhưng mẹ đã sớm vắng mặt lâu rồi.”
Mẹ tôi cứng đờ, bỗng nhiên khóc lên, lau nước mắt. Sau khi tự mình trải qua tất cả những đau đớn, buồn bã và tủi nhục mà tôi đã trải qua năm đó, giọng bà khàn khàn.
Sau nhiều năm, bà cuối cùng cũng thừa nhận sai lầm của mình: “Trước kia là mẹ thiên vị, khiến con phải chịu quá nhiều uất ức. Đàn Nguyệt, mẹ xin lỗi.”
Tôi cúi đầu nhìn mẹ hồi lâu rồi mới quay người rời đi. Gió biển hiu hiu, ánh mặt trời chiếu vào chiếc váy cưới trắng tinh của tôi.
Ngày đó tôi leo lên sân thượng, nhìn thấy khung cảnh hoang vu vô tận, ánh đèn neon đầy trời cũng tráng lệ như vậy. Ngày đó, tôi thật sự không nghĩ tới chuyện nh ảy lầu sao? Kỳ thật đã nghĩ tới.
Trong tiềm thức, hẳn là đã nghĩ tới, nếu không tôi sẽ không leo lên. Nhưng khi tôi cảm nhận được gió, ánh mặt trời, nghe được tiếng lá thu xào xạc, dòng xe cộ xa xa huyên náo, giữa nhảy và không nhảy, tôi lựa chọn không nhảy.
Từ giờ trở đi, tôi sẽ vững tin vào việc chăm chỉ làm việc để trở thành một người tốt hơn và tránh xa những người xấu, những điều xấu.
Đừng làm tổn thương chính mình vì lỗi lầm của người khác. Nếu không ai yêu bạn, hãy yêu bản thân mình nhiều hơn một chút.
[HOÀN]