THIẾU PHU NHÂN PHÙ CỪ - CHƯƠNG 9
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:18:53
Thiếu niên một tay cầm kiếm một tay che chở cho , đẩy mạnh ngoài cửa.
Ta mới phát hiện những canh gác bên ngoài đều c.h.ế.t cả .
Có xông lên bắt , thiếu niên liền áp sát quấn lấy , cứ như , mới thể thoát .
Ta lập tức bỏ chạy, tìm Tạ thúc đến giúp đỡ, thiếu niên cầm cự .
Trên đường , lòng rối như tơ vò, thậm chí suýt chút nữa thì chạy nhầm đường.
Đợi đến khi và Tạ thúc cùng đến, chỉ còn hai tên áo đen và thiếu niên .
Vậy mà một đánh bại sáu tên.
{Tạ thúc cùng mấy xông lên bao vây hai tên thích khách. Vừa tóm chúng đầy một khắc, cả hai thế cùng lực kiệt, liền cắn răng tự sát.
Thiếu niên moi một chiếc mặt nạ, chụp vội lên mặt. Ta định lột nó xem cho rõ, nhất quyết chịu.
Ta bước tới, đổ ập .
Nhìn xuống bàn tay dính đầy m.á.u tươi, mới hoảng hốt nhận thương, vội vàng kêu lên: “Tạ thúc! Mau gọi đại phu!”
“Vâng, !” Tạ thúc tất tả đưa xuống, sai thêm mấy nữa tìm đại phu.
giờ đêm hôm khuya khoắt thế , kiếm thầy thuốc chứ?
Thiếu niên nắm c.h.ặ.t t.a.y , khẽ : “Phu nhân đừng .”
Ta vội vàng lau nước mắt: “Ta… !”
Nhìn , cuối cùng cũng kìm mà hỏi: “Rốt cuộc… là ai?”
Thiếu niên gọn trong lòng , đưa tay gạt những giọt lệ còn vương má : “Ta vốn là chết, đừng vì , Phù Cừ.”
Chàng dường như còn bao điều , nhưng chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y , khẽ thì thào: “Nàng… lắm.”
Chàng bảo là chết. Nếu là , chắc chắn sợ đến mất vía. giờ phút , tay đang ghì chặt vết thương của , m.á.u vẫn còn ấm nóng, thể vẫn nóng hổi. Người , rõ ràng là một con bằng xương bằng thịt, đang ở ngay mắt , vì bảo vệ mà thương.
Chàng , nụ yếu ớt. Ta cảm nhận rõ ràng thể mỗi lúc một nhẹ .
Trong làn nước mắt nhòe nhoẹt, thấy tiếng thều thào: “Ta là Tạ Lâm Sanh… Phù Cừ…”
Rồi tan biến.
Cũng đột ngột như khi xuất hiện, chẳng để chút dấu vết nào.
Khi Tạ thúc trở , vẫn ngơ ngác bất động tại chỗ.
Tạ thúc thấy thẫn thờ như , đành lòng, bèn đến đỡ dậy.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thieu-phu-nhan-phu-cu/chuong-9.html.]
Ta ngước mắt ông, giọng lạc : “Tạ thúc… … tên Tạ Lâm Sanh.”
Khoảnh khắc , nước mắt Tạ thúc trào như suối vỡ bờ. Ông nghẹn ngào , mặt mày đầm đìa: “Thiếu phu nhân… đó là thiếu gia… thiếu gia về thăm đó!”
Trước đây, mỗi khi chuyện ma quỷ, Tạ thúc đều gạt phắt , cho rằng thần kinh, còn đòi tìm đại phu về khám. giờ đây, chính miệng ông là thiếu gia về thăm .
Thật ? Tạ Lâm Sanh… Chàng cũng lắm…
13.
Tạ thúc thu xếp cho chuyển đến một gian phòng khác.
Ta thẫn thờ bên giường, chợt thấy bệ cửa sổ một chiếc hộp gỗ đặt ngay ngắn, bên còn dùng một chiếc chặn giấy bằng gỗ lê hoa đàn hương.
Mở hộp , bên trong là một cây trâm cài tóc hình hoa sen tinh xảo.
Ta cầm lá thư lên, trang giấy nắn nót:
“Chiều hôm quạ khoang một mảnh sầu,
Ao liễu xanh non nhuốm màu.
Nếu mắt ly hận,
Há tin nhân gian bạc đầu.
Phù Cừ, đừng buồn nhé, luôn ở bên cạnh nàng.”
Ta ôm lá thư lòng, mỉm .
Cài chiếc trâm hoa sen lên mái tóc, ngỡ như đang ngay bên cạnh, khẽ thì thầm: “Tạ Lâm Sanh, thích.”
Năm tháng trôi qua, vạn vật đổi mới.
Ánh dương ngoài cửa sổ thoáng chốc vụt qua, bóng hoa bên thềm dịch chuyển hiên.
Lại một mùa đông nữa đến. Tạ phủ tràn ngập sức sống, rộn ràng tiếng .
Tạ thúc tuổi cao, nhưng vẫn dậy từ sớm để lo toan việc đón năm mới.
Ta trong đình, ngắm tuyết lớn bay trắng xóa như trút cả niềm vui xuống nhân gian. Trên gương mặt mỗi đều rạng rỡ nụ hạnh phúc.
Uống một ngụm nóng, cả ấm lên, bèn cầm bút lặng lẽ :
“Chàng vùi đáy suối tan xương nát,
Thiếp gửi nhân gian bạc mái đầu.”
Tạ Lâm Sanh, chúc mừng năm mới.
HOÀN CHÍNH VĂN ( CÒN NGOẠI TRUYỆN)