Thịt Xong Hối Hận - Chương 16:
Cập nhật lúc: 2025-07-11 04:00:53
Chương 16:
“Anh cái gì !”
“Đừng theo em gái học thói của nó.” Anh nghiêm túc .
“Tại ?” hỏi ngược .
Anh thở dài, “Học hư , quản .”
Ai cần quản.
Sau đó, ăn sáng mà trực tiếp kéo ngoài, bởi vì em thấy , ngại ngùng gọi một tiếng “chị”.
“Con nít con nôi, chẳng gì thú vị, em đừng để ý.”
“Đó là bạn trai của em gái đấy.” thấy thật buồn .
“Sao, em còn tìm một đứa nhỏ hơn ?” Câu hỏi đột ngột ngớ .
“Cũng thể.” cố ý trêu .
Anh thật sự chịu trêu chọc, sắc mặt lập tức đổi, tức giận một hồi, đột nhiên cúi đầu :
“Em xem , dù căn cước công dân cũng nhỏ tuổi hơn em.”
Phụt... suýt nữa thì phun tại chỗ.
“Hình như .” dừng , “Cậu gọi em là chị .”
“Em!” Anh tức giận, mấy vòng hung hăng , “Chị.”
Giọng nhỏ đến mức thấy.
“Không thấy, cái gì?” nhịn .
“Anh ....” Đột nhiên bóp cổ , “Em đúng là thiếu đòn.”
Dứt lời, nụ hôn của trút xuống như mưa, hôn đến khi xin tha mới chịu buông .
Anh dịu dàng cúi đầu, chạm trán trán , “Nguyễn Nguyễn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thit-xong-hoi-han/chuong-16.html.]
“Vâng.” cảm nhận sự dịu dàng của , cứ như thể cả thế giới đều trở nên dịu dàng.
“Chờ chúng nghiệp xong kết hôn nhé.”
sững một giây. Ban đầu còn giữ ý một chút, nhưng nghĩ kỹ , vốn kiểu ý tứ gì, vì ngay:
“Chờ 22 tuổi, chúng đăng ký kết hôn nha.”
Anh sững , “Anh chỉ mua chiếc nhẫn hai vạn thôi, em chê ?”
“Anh lấy tiền?”
“Tiền thưởng tham gia cuộc thi đó.” Anh nghĩ một lúc bổ sung, “Tiền thưởng đây quyên góp hết , vốn định đưa cho em.”
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL
“Cuộc thi mà với đàn chị khóa tham gia ?” mơ hồ.
“Ừ, vốn , nhưng em gái em album chữ ký, xem concert, mới .”
A, là thi vì ?
Nghĩ đến đó còn ghen tuông bóng gió vì thi chung với đàn chị khóa , ngờ kết quả thành đang ghen với chính bản .
“Không mua nhẫn nữa, xem concert .” híp mắt , “Anh ư?”
“Có là đủ , cần nhẫn gì.” Nói xong, kéo xuống, hôn nhẹ lên khóe miệng .
Anh mỉm , “Được, mạng là của em, em gì thì .”
“Không... dám.” Khóe miệng run rẩy, bỏ chạy.
“Em chịu trách nhiệm.”
“Em hối hận .”
“Không dừng nửa chừng.”
...
Cứu mạng!