Thỏ Rừng và Mèo Hoang - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:39:33
thấy đuôi mắt đỏ hoe, khoảnh khắc cúi đầu, một giọt nước mắt báo rơi xuống sàn.
Anh cái gì mà !
"Người thích là em!"
kích động, hét lên với .
"Em nghĩ em, là ai? Em thấy đối xử với phụ nữ nào như ?"
Trần Chỉ thẳng , mắt càng đỏ hơn.
Một đàn ông to lớn như đó với vẻ tủi , thế nào cũng thấy hợp.
"Trương Sơ Hạ!"
"Không thích cô từ hồi cấp ba ?"
"Anh còn thư tình cho cô ! Cả một hộp to!"
"Cô về chạy theo, hái đào gặp bố các thứ, đính hôn ? Chỉ đợi chúng phòng dân chính thủ tục thôi ?"
thụp xuống đất, một trút hết tất cả.
Thỏ cùng đường cũng cắn đấy.
giống tính cách phóng khoáng của Lâm Tây.
Thà bỏ lỡ, chứ nhất quyết chủ động.
Trong đám đông đủ nổi bật, nhưng may là Lâm Tây dẫn dắt .
Vì chủ động ly hôn, một là miễn cưỡng Trần Chỉ, hai là vì cô .
"Những lá thư tình đó... em ? Đã mà còn..."
Giọng Trần Chỉ run, những lời còn kịp .
"Em mới ."
hứng thú thư tình của khác, xem thích bày tỏ tình cảm với họ thích ư?
là thích ngược đãi ?
Anh bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Vui mừng vì thư tình của ?
Không còn gì để với nữa, do dự dậy mở cửa.
Phía vang lên tiếng "xoẹt" của ghế cọ xuống sàn.
Ngay đó cánh tay giữ , kẹp giữa bức tường và vòng tay của đàn ông.
Tim "thình thịch", đập nhanh.
"Anh buông em , em, em tìm Tây Tây!"
, Lâm Tây Trần Ngưỡng bắt , bây giờ đang ở .
"Em để tìm cô ?"
Anh quá gần, mùi hương chui mũi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tho-rung-va-meo-hoang/chuong-7.html.]
Thực mùi mồ hôi, nhà cũng ám mùi.
Mỗi về nhà việc đầu tiên Trần Chỉ là tắm rửa, khi mồ hôi bao giờ chủ động gần .
Ngược một mùi gỗ nhẹ nhàng, khiến đến gần.
lơ đãng lắc đầu.
Trần Chỉ giơ tay mở toang cửa.
Một tràng chửi rủa quen thuộc vọng .
"Trần Ngưỡng, là đồ chó điên! Buông !"
"Anh bắt một , sẽ chạy thứ hai, chân còn , còn trói !"
"Anh còn cả còng tay? Đồ biến thái, thả !"
Là giọng của Lâm Tây.
Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt
Đây là kiểu nhà hai hộ một tầng, Lâm Tây và Trần Ngưỡng ở bên cạnh.
"Cô chứ? Chuyện gì thế ?"
"Anh trai thể gì cô ? Còn về chuyện của chúng , em giải thích."
Đã Lâm Tây ở bên cạnh , cần vội tìm cô nữa.
Trần Chỉ dẫn đến bàn ăn.
cả bàn là món thích ăn, mắt đỏ hoe.
"Ừ."
Đã rõ , giải thích cũng .
"Anh và Trương Sơ Hạ..."
"Anh thích cô , bao giờ cả."
Trần Chỉ mím môi, bằng đôi mắt đen láy sâu thẳm, dường như nhớ về chuyện từ lâu .
"Có gì mà thừa nhận? Em bắt gặp nhiều , cô xinh , ăn mặc , cô bình thường."
cố kìm nén giọng điệu của , nhưng , cũng thấy vị chua chua.
Chắc chắn là cho dấm nhiều quá.
đột nhiên mất hết hứng thú, lời giải thích của đàn ông quả nhiên đều là che đậy vô ích.
" luôn em."
"Em nhăn mặt khi chạy tám trăm mét."
"Em lén lút nhận kẹo từ Lâm Tây, lo lắng xung quanh."
"Em toe toét khi tuần học toán học thể dục."
"Còn cả em bắt bóng chạy khắp sân nhặt bóng nữa..."
càng càng hổ.
Anh nhầm ?
Sao cảm giác việc nào đáng để thích cả?