Thoát Khỏi Tham Ái - 7
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Hạ Đại khẽ nức nở, nước mắt lã chã, khóc đến mức khiến người ta xót thương, đau khổ tột cùng.
Từ khi Trình Phong trở về, nhà đối diện thường xuyên vọng lại tiếng khóc, tiếng chửi rủa, trên mặt cô ta luôn có những vết bầm tím, hàng xóm trên dưới đều tránh xa vợ chồng họ, sợ bị liên lụy.
Lúc này, cô ta cũng ngửa cổ uống một ly, bày tỏ lòng biết ơn với Thẩm Tu Bạch.
[Thầy Thẩm, nhờ có anh thông minh, giúp em chứng minh trong sạch, nếu không... nếu không Trình Phong hiểu lầm em lớn như vậy, em chẳng muốn sống nữa.”
Trình Phong vô cùng áy náy: “Tôi tự phạt ba ly, xin lỗi hai người!”
Anh ta đứng dậy uống xong ngồi xuống, trong túi rơi ra một vỉ thuốc bị cắt dở.
Mặt anh ta lập tức căng thẳng, nhanh chóng nhặt lên nhét vào túi.
Ba người vừa nói vừa uống, đều đã có chút say.
Trình Phong uống nhiều nhất, loạng choạng đi về nhà, vừa xua tay vừa nói: “Mọi người cứ uống cứ nói chuyện tiếp đi, tôi đi nghỉ một lát.”
Lúc tôi tiễn anh ta đến cửa, đã rút vỉ thuốc ra chụp ảnh lại.
A Tư nhanh chóng gửi thông tin cho tôi.
Bốn chữ cái.
Nhìn mà giật mình.
16
Lúc tôi quay lại, Thẩm Tu Bạch và Hạ Đại đã đỏ mặt tía tai, lộ rõ vẻ say xỉn.
Hạ Đại đột nhiên cởi cúc áo, lộ ra nửa bầu ngực trắng nõn, giọng nũng nịu đầy tủi thân:
“Anh Thẩm, anh xem này, em cũng có thể chứng minh cho mình, em có một nốt ruồi son ở đây, anh Phong thích ăn nó nhất, trong ảnh kia không có, người phụ nữ đó không phải là em! Không phải em mà!”
Thẩm Tu Bạch ngơ ngác nhìn, đôi mắt đỏ ngầu có chút dại đi.
Hai ngày nay, anh ta nhốt mình trong phòng làm việc, luôn quan sát kỹ mấy tấm ảnh ghê tởm kia.
Dù biết là ảnh ghép, nhưng ảnh ghép quá thật, người phụ nữ gợi tình quyến rũ, tư thế mập mờ táo bạo...
Hạ Đại chạm mắt với anh ta, nhận ra điều gì đó, vô thức rên nhẹ lên.
Hai người đó vốn đang có chút ngăn cách với nhau, trong nháy mắt này, chợt kết nối vào nhau không chút cách trở.
Đồng thời bởi vì bị vu khống, bị chỉ trích, bị ngăn cách.
Không hiểu sao lại càng trở nên mạnh mẽ và cuồng nhiệt hơn.
Dưới tác dụng của rượu, cả hai người đều miệng lưỡi khô rát, mặt đỏ bừng, lửa gần rơm khô, chỉ cần chạm nhẹ là bùng cháy.
Tôi đứng ngoài cửa, nhìn tin nhắn A Tư gửi đến, nhất thời không nhúc nhích.
Khi ánh mắt hai người quấn quýt đến cực điểm, tôi chậm rãi bước vào.
Thẩm Tu Bạch thấy tôi, khó chịu nhíu mày:
“An Chân, em đi đâu vậy! Mãi không thấy đâu!”
Tôi đứng bên bàn ăn, lặng lẽ nhìn anh ta.
“Tu Bạch, em muốn hỏi anh một vấn đề chuyên môn.”
Câu này, tôi đã từng hỏi anh ta rất nhiều lần.
Anh ta nhướng mày, rất đắc ý vẫy tay.
“Nói đi!”
Tôi chậm rãi mở miệng: “Theo quan điểm sử học, vận mệnh của một cá nhân cuối cùng phụ thuộc vào điều gì?”
Anh ta tự mãn cười.
“Đương nhiên phụ thuộc vào lựa chọn của cá nhân đó dưới điều kiện cụ thể!”
Tôi tiếp tục hỏi: “Vậy, ngoại lực không thể can thiệp?”
Anh ta cực kỳ hào hứng, chắc nịch nói:
“Thay đổi được nhất thời, không thay đổi được cả đời. Dù là dòng chảy lịch sử hay vận mệnh cá nhân, đều phải chịu trách nhiệm cho những lựa chọn đã từng đưa ra! Lựa chọn một khi đã được đưa ra, giống như dòng sông lớn đổ ra biển, vĩnh viễn không thể đảo ngược!”
Hạ Đại khẽ rên một tiếng, đặt bàn tay trắng nõn lên đùi Thẩm Tu Bạch.
“Phiền chết đi được, không thể đừng nói những thứ phiền phức này được không, sắp mất hết hứng rồi!”
Thẩm Tu Bạch cúi đầu nhìn đùi mình, yết hầu khẽ chuyển động.
Tôi cụp mắt xuống, xoay người rời khỏi căn phòng đó.
Tối hôm đó, tôi đưa Điểm Điểm đến khách sạn ở, trưa hôm sau mới về nhà.
Lúc đó, Thẩm Tu Bạch đã hoàn toàn tỉnh táo, tinh thần sảng khoái, ngồi đọc sách trên sô pha.
Giống như anh ta trước đây.
Hôm qua tôi đã nhắn tin cho anh ta, nói lúc đón Điểm Điểm về nhà thì cửa khóa, gõ cửa không ai trả lời, nên đến khách sạn ở một đêm.
Anh ta thấy tôi, cười giải thích:
“Hôm qua sau khi hai vợ chồng họ đi, anh say mèm, không nghe thấy tiếng em gõ cửa.”
Tôi nhìn mấy vết đỏ trên cổ anh ta, cũng cười.
“Không sao, anh hiếm khi uống rượu.”
Có lần đầu tiên.
Sẽ có lần thứ hai.
Lần thứ ba...
Khi Trình Phong bắt quả tang hai người trần truồng trên giường, điên cuồng đánh đập, tôi đang dẫn mấy sinh viên về nhà.
Họ là sinh viên của đoàn phóng viên trường, vì luận văn của tôi đoạt giải thưởng cấp quốc gia, nên đặc biệt đến nhà phỏng vấn về điều kiện sáng tác của tôi.
Đương nhiên, thời gian trùng hợp này đã được sắp xếp một cách cố ý.
17
Góc nhìn của Thẩm Tu Bạch:
Khi bị Trình Phong bắt gian trên giường, trong sự nhục nhã và tuyệt vọng, tôi đã nhìn thấy ánh mắt của rất nhiều người.
Ánh mắt của An Chân, cả đời này tôi cũng không thể quên được.
Kinh ngạc, đau buồn, khổ sở, bất lực…
Cô ấy là một người phụ nữ lý trí, dịu dàng, nhẫn nhịn đến đáng thương nhưng lại ngây thơ thuần khiết.
Tôi xin lỗi cô ấy!
Tôi cũng không biết mình và Hạ Đại đã đi đến bước đường này như thế nào.
Khi Trình Phong đưa cô ta đến, tôi rất coi thường cô ta.
Đôi mắt cô ta quá thẳng thắn, dục vọng và dã tâm không hề che giấu, hoàn toàn trái ngược với sự dịu dàng ôn hòa của An Chân.
Mỗi khi tôi và cô ta gặp riêng, cô ta luôn nhiệt tình quá mức.
Đôi khi trong thang máy, cô ta mở to mắt nhìn thẳng vào tôi, đột nhiên khẽ thở dài: “Thầy Thẩm, lông mi của anh dài quá!”
Đôi khi cô ta gõ cửa, chỉ vào eo nài nỉ tôi: “Thầy Thẩm, giúp em kéo khóa quần được không, tay em bị trẹo không kéo được, xin anh đấy! Trình Phong lại không có nhà!”
Còn có những lúc, cô ta đột nhiên mặc quần áo ướt sũng xông đến, sợ hãi nói đang tắm thì thấy có thằn lằn trong nhà, nhờ tôi đuổi đi.
Hôm đó sau khi tôi đuổi thằn lằn đi, người cô ta mềm nhũn ngã vào người tôi, tôi buộc phải đưa tay ôm lấy cô ta.
Hương thơm vây quanh, trong ngực mềm mại ấm áp, thân dưới tôi căng lên, phát hiện mình vậy mà lại có phản ứng.
Tôi vừa thất vọng vừa khinh bỉ chính mình.
Thế là ra sức thể hiện sự phản cảm và ghét bỏ của mình với cô ta, đến nỗi khi An Chân khó hiểu hỏi tôi, tôi cũng chỉ có thể vội vàng lấy cớ bênh vực Trình Phong.
Có lẽ thái độ của tôi với cô ta quá lạnh nhạt, cô ta không còn làm những chuyện đó trước mặt tôi nữa, mà quay sang tán tỉnh những người đàn ông khác trong khu nhà.
Tôi kinh ngạc phát hiện mình vậy mà lại ghen, thậm chí còn mơ thấy cô ta run rẩy cầu xin dưới thân tôi.
Sau này, tôi dần dần không thể kiểm soát được mình nữa.
Bề ngoài lạnh nhạt ghét bỏ, nhưng thâm tâm lại luôn chú ý đến cô ta.
Cho đến ngày đó, khi thang máy rơi tự do, tôi vậy mà theo bản năng ôm lấy cô ta.
…
An Chân đề nghị ly hôn với tôi.
Tôi quỳ xuống đất thừa nhận sự bẩn thỉu, vô liêm sỉ của mình, nước mắt giàn giụa.
Cô ấy là một người phụ nữ dịu dàng lương thiện như vậy.
Dù đau khổ, nhưng lại không hề nói với tôi một lời cay nghiệt nào.
Ánh mắt cô ấy nhìn tôi, thậm chí còn mang theo một chút thương xót.
Dù sao, chúng tôi cũng là vợ chồng bốn năm, ban đầu, chính cô ấy là người chủ động theo đuổi tôi.
Cô ấy yêu tôi như vậy, mà tôi lại làm tổn thương cô ấy.
Tôi hối hận, đau khổ, lại vô cùng áy náy, đối với những điều kiện cô ấy đưa ra trong thỏa thuận ly hôn, tôi không chút do dự ký tên.
Chết vạn lần cũng không thể bù đắp được những tổn thương tôi gây ra cho cô ấy!
Sau khi bị bắt gian trên giường, vì ảnh hưởng quá nghiêm trọng, trường đã đuổi việc tôi.
Tôi mất gia đình, sự nghiệp, người yêu, nhà cửa, tiền bạc, danh dự…
Những tích lũy tôi vất vả xây dựng bằng tài năng và nỗ lực mấy năm qua…
Trong khoảnh khắc, tan thành mây khói.
Tôi trở thành một người trắng tay.
Hạ Đại bị Trình Phong đuổi ra khỏi nhà, cô ta vốn dĩ chưa từng đi làm, cũng không muốn trở về quê.
Không có nơi nào để đi, cô ta tìm đến tôi.
Lúc đó cô ta gầy gò tiều tụy, mặt bị Trình Phong đánh đập đến biến dạng, cả khuôn mặt lộ vẻ khổ sở và cay nghiệt.
Cô ta trợn mắt nhìn tôi.
“Anh đã lên giường với tôi thì phải chịu trách nhiệm với tôi! Chính anh đã hại tôi thê thảm như vậy, anh đừng hòng vứt bỏ tôi! Tôi sẽ bám theo anh cả đời!”