THÔI, ĐỂ TA GẢ! - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-10 01:16:49
Trên bức họa còn dang dở, thiếu nữ trong tranh đôi mày thanh tú như liễu, khóe môi cong cong, nụ dịu dàng như ánh trăng đầu xuân — tựa như tiên nữ giáng trần, khiến ngắm mê mẩn thôi.
Đêm , Tiêu Dật rõ hết thảy với Trường Lạc.
Hắn kỳ thực từ đầu đến cuối đều tàn phế, tất cả chẳng qua chỉ là kế sách tạm thời nhằm giữ giữa vòng xoáy triều cương.
Hoàng đế đa nghi, tham quyền cố vị.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Thái tử mấy năm qua như lớp băng mỏng. Là hỗ trợ cho Thái tử, Tiêu Dật buộc lui bước. Nay bệ hạ mang trọng bệnh, hậu cung rơi tay Trương quý phi, tin tức đều bưng bít.
Nói một lời khó — nếu một ngày nào đó Hoàng đế băng hà, mà Trương quý phi phát tang, nhị hoàng tử âm thầm hành động, thì tất cả nhẫn nhịn và nhường nhịn của thái tử bao năm qua, chỉ e đều thành trò cho thiên hạ.
“Phu nhân,” Tiêu Dật nắm tay Trường Lạc, ánh mắt mang theo vài phần thấp thỏm, “bổn vương biên ải, điện hạ giữ vững một đường lui.”
Hắn sợ nàng rút tay , sợ nàng sẽ oán trách.
Trường Lạc thì vui mừng, nỡ.
Vui vì Tiêu Dật thật sự thương, nỡ là bởi nếu , phu thê hai sẽ xa cách.
Trường Lạc từ nhỏ quen với nhẫn nhịn, tuyệt hạng ích kỷ giữ lợi riêng. Trong lòng nàng, Tiêu Dật là vì trời cao, sớm muộn cũng về trời, để soi sáng sơn hà vạn dặm. Hắn là chiến thần mà.
Cuối xuân năm , Tiêu vương phủ truyền tin lớn — Tiêu vương gia thể dậy.
Nghe một vị thần y đích châm cứu, chỉ trong vòng hai tháng, Tiêu Dật liền thể lên bước như thường.
Bách tính tin, vui mừng như mở hội, rầm rộ khắp phố chợ, ai nấy đều dâng lễ cảm tạ thần y. Thế nhưng, thần y như cơn gió thoáng qua, lưu bóng dáng.
Nhờ phe Thái tử kiệt lực dâng tấu, cuối cùng Tiêu Dật khoác chiến giáp, suất lĩnh đại quân nam chinh bắc phạt, trấn giữ biên cương.
Ngày đại quân xuất chinh, Trường Lạc khoác áo choàng đỏ nơi đầu thành tiễn đưa, nàng chỉ một câu:
“Chàng sống sót mà trở về.”
Tiêu Dật xoa đầu nàng, mỉm : “Ta nhất định về sinh thần của nàng.”
Trường Lạc đỏ mặt — sinh thần mười tám tuổi, là ngày họ từng hứa… sẽ viên phòng.
Những ngày khi Tiêu Dật rời , thời gian chầm chậm như nước nhỏ từng giọt.
Trường Lạc ngày ngày đếm ngón tay, nhưng vẫn thấy ngày hồi kinh còn xa lắm, xa vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thoi-de-ta-ga/chuong-6.html.]
Trong thời gian , Trường Lạc từng cung vấn an hoàng thượng.
Người từng long ỷ uy nghiêm, ánh mắt khiến bao dám thẳng, giờ đây chỉ còn một thể khô héo giữa chăn gấm mềm mại, mỏng manh như phù du lay động gió.
Con cháu mười mấy của Hoàng đế, kẻ thể đến thì đều đến, như thể chỉ đợi một cái cuối cùng.
Trường Lạc cùng vài vị công chúa nghỉ trong thiên điện của điện Tử Kim, chợt trong chính điện vang lên tiếng nghẹn ngào, lòng nàng chợt chùng xuống, định chạy sang xem, thì ngự lâm quân bao vây bộ điện Tử Kim.
Quả nhiên, Trương quý phi hạ quyết tâm phát tang, lập tức phong tỏa bộ hoàng tử công chúa trong điện. Duy chỉ thái tử — trốn .
Trường Lạc nhốt trong điện Tử Kim, chuyện gì xảy bên ngoài, cũng rõ thái tử đang ở .
Nàng chỉ lặng lẽ đếm từng ngày, giống như năm xưa, kiên định tin rằng Tiêu Dật sẽ đến cứu nàng.
Giữa mùa hạ, trời oi nồng ngột ngạt, t.h.i t.h.ể Hoàng đế bắt đầu thối rữa, mùi tanh tưởi nồng nặc dần lan khắp điện Tử Kim, như một làn sương đen dày đặc tan nổi.
Một ngày , bên ngoài đột nhiên hỗn loạn, âm vang tiếng c.h.é.m g.i.ế.c mơ hồ truyền đến. Nhị hoàng tử khoác giáp sáng, sải bước tiến đại điện, cau mày vì mùi hôi xộc tới.
Trường Lạc nép trong góc tường, nắm lấy kéo , áp giải lên đỉnh tường cung. Từ cao xuống, nàng trông thấy binh mã đông nghịt dày kín ngoài hoàng thành.
Nhị hoàng tử đối diện binh sĩ tường, cao giọng hét lớn:
“Tiêu Dật! Ngươi xem đây là ai——!”
Dứt lời, liền hung hăng đẩy Trường Lạc về phía , giọng âm trầm:
“Chỉ cần ngươi quy thuận bản điện hạ, c.h.é.m đầu thái tử nộp lên, bản điện hạ lập tức thả nàng. Nếu ——hôm nay chính là ngày c.h.ế.t của nàng!”
Phía xôn xao chấn động, Trường Lạc rõ Tiêu Dật gì. Chắc là từ chối? Nàng , chỉ đôi tai ù vì gió, cơ thể như sắp đổ gục.
Mấy ngày nhốt, chỉ chút bánh khô khốc, nàng lâu uống một giọt nước. Nếu nhị hoàng tử còn đang giữ tay, chỉ sợ nàng sớm ngã xuống.
Trong phút chốc, Trường Lạc chẳng hiểu bản lấy sức lực, đột nhiên vùng khỏi tay , xoay nhảy khỏi tường cung.
Nàng tựa như cánh bướm rơi xuống giữa trời, bên tai chỉ tiếng gió vù vù gào thét.
Trong lòng nàng chỉ một ý niệm duy nhất — Tiêu Dật là chiến thần, là hùng, nàng tuyệt đối thể để mang tiếng g.i.ế.c vua phản chủ vì nàng.
Dưới chân tường cung, một cây cổ thụ nghiêng vẹo. Trường Lạc khi nhảy xuống, lòng vẫn giữ một tia lạc quan — nếu trời thương, lẽ nàng còn thể sống. Mà cho dù chết… cũng chẳng hề gì. Một cú nhảy , là vì Tiêu Dật, cũng là vì chính nàng. Ít nhất, thiên hạ nhắc tới nàng, sẽ :
“Nguyên phối của Tiêu vương gia… cũng là một hùng.”