THƯ NGỌC - 14
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:28:15
Hắn ôm lấy vết thương, ngừng lắc đầu:
“Ngươi điên loạn thế , còn cứu nữa… Ta sẽ cho ngươi một cái c.h.ế.t êm . Nói , gian phu là ai? Nể tình từng là vợ chồng, sẽ cho ngươi thể diện.”
Giọng vang lên, lạnh lùng như sấm sét:
“Nếu như… là Bổn vương thì ?”
24
Ngụy Chiêu Hành vận một hắc y, đẩy cửa bước , thấy bình an vô sự mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hắn để tâm đến vẻ kinh hoảng và phẫn nộ của Tạ Thừa Phong, cứ thế bước tới bên , lấy một gói hạt dẻ từ trong n.g.ự.c áo.
“Ngày hôm qua nàng , khi pha mà ăn kèm hai hạt dẻ nướng, cả phòng sẽ ngập tràn hương thơm. Ta tìm về cho nàng đây.”
Ta ôm gói hạt dẻ lòng, ngọt ngào.
Nụ như kim châm tim Tạ Thừa Phong, khiến phát điên, tung một quyền lao thẳng mặt nghiêng của Ngụy Chiêu Hành.
Thế nhưng, đối phương chỉ nghiêng tránh né, vặn thoát khỏi cú đấm, đồng thời một chưởng đánh n.g.ự.c kẻ áo gấm đang điên cuồng.
Tạ Thừa Phong phun một ngụm máu, gầm lên cam lòng:
“Ngươi đường đường là một vị Nhiếp Chính Vương, đoạt thê tử khác, lén lút tư thông, sợ vạn dân phỉ nhổ ?”
Ngụy Chiêu Hành lạnh lùng liếc một cái, khẽ mũi, tiện tay ném một phong thư mặt Tạ Thừa Phong.
“Xem hẵng .”
Tạ Thừa Phong càng xem sắc mặt càng trắng bệch, đến cuối cùng cả ngừng run rẩy.
Ngụy Chiêu Hành khẽ nắm lấy tay , tay lớn, bao trọn bàn tay lạnh buốt của trong lòng bàn tay ấm áp, mỉm :
“Một tờ hưu thư, cho Thư Ngọc tự do. Mọi thứ , đều trả nàng.”
Đồng tử của Tạ Thừa Phong khẽ rung lên, đầy vẻ dám tin.
Ngụy Chiêu Hành chẳng buông tha:
“ hưu thư ba ngày nữa mới trao. Trong ba ngày , bổn vương sẽ phái chăm sóc việc ăn ở sinh hoạt cho nàng . Nếu nàng nửa phần tổn hao, bảo đảm: phủ Ninh Vương và tộc Tạ gia, đừng hòng sống qua mùa đông .”
Cả và Tạ Thừa Phong đều ngưng thở trong thoáng chốc.
Ngụy Chiêu Hành... hiểu !
Hiểu sự báo thù của , hiểu cơn điên dại của , hiểu cả sự độc ác khi Tạ Thừa Phong nếm trải những nhục nhã và đau đớn mà từng chịu đựng.
Ba ngày , ôm đầy nỗi nhục nhã và căm phẫn mà thể phát tiết, Tạ Thừa Phong phát điên.
Mà , ngày nào cũng tìm cớ đến gần .
Trước đây, từ viện nữ nhân trở về vẫn thể thoải mái ghế thái sư kể chuyện ở kinh thành, cùng thưởng , ăn bánh, thậm chí ghê tởm mà nhắc về những ngày xưa cũ.
Ta cũng học theo , hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thu-ngoc-kaem/14.html.]
“Hôm nay trang điểm ? Màu hồng hợp với làn da ?”
Ngón tay nhẹ chạm những dấu vết còn tan cổ, che miệng thẹn thùng:
“Hắn giống ngươi chút nào, xuất chinh chiến, thể khỏe mạnh, nữ sắc hao tổn, thật sự dẻo dai… A, nhiều nhỉ?”
“Xin nhé, ý chê ngươi , dù thật ngươi đúng là… thật.”
“Ngươi…!”
Tạ Thừa Phong giận đến run rẩy, nhưng hộ vệ của Ngụy Chiêu Hành rút đao chắn ngang ngực, ngăn đến gần .
Ta che miệng hoa lệ:
“Khi ngươi cứng nhắc vô vị như cá chết, nghĩ xem vì ngoài ngươi xem diễn nhiều quá, đến mức chẳng bản thô bạo vô vị, chẳng thể khiến động lòng?”
“Lần , tìm thái y trị thử xem, khỏi thì hỏi Nhiếp Chính Vương. Người cái gì cũng , chắc đủ cho ngươi học vài năm.”
Hắn chê bẩn, liền đưa ly rượu uống dở cho .
Hắn hận phản bội, bày mặt từng chút từng chút đồ bảo vệ tay chân cho Ngụy Chiêu Hành.
Những đắng cay từng nuốt lệ mà chịu đựng, từng chút từng chút trả lên .
Khi thấy rõ ràng vẻ tiều tụy và sa sút của , mới như thể tự kéo khỏi vũng lầy.
Cơn tức nghẹn trong lòng, từng chút tan biến—, sống .
Ma ma ôm một trận. Bà sợ điên mà chết, nhưng rốt cuộc điên để sống tiếp.
Ngày thứ ba, hưu thư về tay, xe ngựa của Ngụy Chiêu Hành đợi sẵn ngoài cổng.
Khi rời phủ, Tạ Thừa Phong gọi với theo bóng lưng :
“Hắn sẽ mang hạnh phúc cho nàng ! Hắn là loại chỉ vì tò mò mới hưởng thụ việc cướp vợ , nàng nghĩ thật sự yêu nàng ?”
“Thư Ngọc! Nàng sẽ hối hận đấy!”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta hối hận , rõ. hiển nhiên— thì hối hận .
Nhìn theo xe ngựa rời , đó lâu… nỡ về phủ.
25
“Xả giận đủ ?”
Vệ Chiêu Hành ôm lòng, giọng dịu dàng như khi.
Ta nghĩ tới Tạ gia, nghĩ tới Tạ Thừa Phong. Tựa như bọn họ cùng với nỗi nghẹn khuất trong n.g.ự.c , theo cơn thở dài mà tan , biến mất.
Biến mất đến nỗi, khi đầu — thấy lòng bình lặng lạ thường.
Ngụy Chiêu Hành dường như hiểu rõ, tựa cằm lên vai , khẽ :
“Vậy thì, về ... hãy sống thật .”