Thư Tình Dành Tặng Cho Em
Chương 1
1.
Nghỉ hè năm thứ hai, tôi không về nhà mình.
Tiệm cưới “Viên mãn” bên trái ngã tư đường là cửa hàng của bố mẹ tôi.
Bạn thân Giang Phỉ đã đợi ở bên trong.
Cô ấy cười với tôi qua tấm kính, còn lặng lẽ nháy mắt với tôi.
Tôi quay đầu, ra vẻ bình tĩnh.
Sau đó đi theo anh trai Giang Dư của cô ấy, dứt khoát rẽ sang bên phải, ngoặt vào cửa hàng mai táng “Yên vui” nhà họ.
2.
Tôi và Giang Phỉ đã chơi với nhau từ khi còn mặc quần thủng đít.
Mặc dù hai chúng tôi được gọi là bạn từ nhỏ nhưng bố mẹ hai bên lại không quá hòa thuận.
Dù sao nhà tôi làm lễ cưới, nhà cô ấy làm mai táng, đều là hai dịch vụ đối đầu cả.
Tôi và em trai Du Nhiên, cô ấy và anh trai Giang Dư, mỗi ngày đều bị lấy ra để so sánh.
Từ nhỏ đã như vậy.
Bố tôi nhìn thấy bố cô ấy là bắt đầu khoe khoang: “Tiểu Viên nhà chúng tôi lại đứng đầu toàn trường, Phỉ Phỉ thế nào, thi được không?”
Bố cô ấy ngoài cười nhưng trong không cười: “Phỉ Phỉ nhà chúng tôi cũng vậy, tùy tiện tham gia thi đấu tỉnh cũng được giải nhất thôi.”
So xong tôi và Giang Phỉ, mẫu hậu nhà chúng tôi bắt đầu hiệp hai.
Mẹ tôi kéo em tôi ra, tươi cười nói: “Nào Nhiên Nhiên, con hát cho dì nghe bài hát con tự sáng tác mà rất nhiều người muốn mua bản quyền đi.”
Mẹ Giang cũng không chịu thua kém, gọi với vào trong phòng: “Giang Dư, Giang Dư, ra đây chạy một vòng, đúng, chạy một vòng thôi.”
Tóm lại, bố mẹ chúng tôi đối chọi gay gắt với nhau đã vài chục năm.
Không ngờ tôi và Giang Phỉ không những không chiến nhau mà còn thích anh em của đối phương.
Nhưng…
Lúc biết cô ấy thích đứa em trai du côn kia của mình, tôi không thể tin được mà kêu lên: “Cậu thích Du Nhiên? Khi còn nhỏ nó từng giật tóc cậu đấy!”
Giang Phi cũng kêu lên, vò đã mẻ không sợ vỡ: “Mình là M! Không được sao?”
Tôi: “…Được, cậu thì nhất rồi.”
Cô ấy hừ một tiếng, lại chuyển lửa đến người tôi: “Du Viên, cậu cũng đâu tốt hơn mình chốt nào, tảng đá ngàn năm không tan như anh mình, không bao giờ để ý đến người khác cậu cũng thích nhiều năm như vậy, không phải sao?”
“Cậu cũng là M, không có thuốc nào cứu được người có máu M đâu!”
Tôi bị công kích đến ánh mắt run rẩy.
Sau đó bực tức nghiến răng.
Tay ôm ngực, mặt xám như tro.
“Móa, không thể nào phản bác được.”
Không khí chìm vào im lặng.
Tivi trong nhà hàng đang chiếu phim Hàn, bây giờ đang đến khúc máu chó hoán đổi linh hồn này kia.
Trong lòng tôi hơi động đậy.
Tôi hơi nghiêng người, đúng lúc đối mặt với ánh mắt sâu xa của Giang Phỉ.
Là bạn thân kiêm bạn khịa từ nhỏ, lúc đó tôi đã hiểm, ám chỉ nói: “Hay là chơi gì đó kích thích đi?”
Cô ấy quả quyết gật đầu, cười còn biến thái hơn cả tôi: “He he, chốt.”
3.
Ngày nghỉ, tiệm đám cưới và tiệm tang lễ đều bận rộn nhiều việc.
Bố mẹ đều bận rộn khắp nơi, căn bản không rảnh về nhà.
Thế là tôi và Giang Phỉ thông đồng với nhau, đổi ốp điện thoại và túi xách với nhau.
Sau khi đưa ra quyết định điên cuồng đó, chúng tôi bịa rằng mình bị trao đổi linh hồn với nhau, sau đó vào nhà đối phương ở.
Ồn ào chuẩn bị xong xuôi.
Tôi đột nhiên tỉnh táo lại trong sự nhiệt huyết dâng trào: “Cậu không thấy chúng mình điên quá rồi sao?”
“Chưa nói đến chuyện trao đổi linh hồn này nhảm nhí đến mức nào, bố mẹ không ở nhà, tại sao chúng ta không quang minh chính đại tiếp cận họ?”
Giang Phỉ xua tay, vẻ mặt “cậu không hiểu”:
“Đần, chỉ có trước mặt người thân con người mới thể hiện bản tính chân thật của mình.”
“Việc này tương đương với một lần khảo sát thực tế, nếu như phát hiện người mình thích có thói quen không tốt nào có thể kịp thời dừng lại, không tiếp tục đắm chìm lãng phí thời gian.”
Tôi nghe xong hơi ngẩn người.
Giang Phi nheo mắt, cười xấu xa nhướng mày với tôi: “Cậu nghĩ đi, lỡ như anh mình là đại biến thái siêu cấp trong ngoài khác nhau thì sao…”
Tôi lập tức lên dây cót tinh thần: “Vậy mình nhất định phải xem biến thái đến mức nào!”
4.
Liên quan đến Giang Dư, ngay cả em gái ruột Giang Phỉ của anh cũng không thể miêu tả rốt cuộc anh là người như thế nào.
Anh lớn hơn chúng tôi hai tuổi.
Trong ấn tượng của tôi, lúc nào anh cũng lạnh nhạt, trời sinh đã lạnh lùng.
Giang Phỉ cảm thán: “Trước đó anh ấy có đi theo giúp bố mình một lần, mình cũng đi theo xem, người nhà người ta khóc lóc nổi cả bong bóng mũi, mình thiếu chút nữa cười đổ cả hòm công đức.”
“Anh mình lại vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lẽo không chút cảm xúc, lúc đó mình đã nghĩ, quả nhiên nghiệp của gia đình mình vẫn để anh mình kế thừa, như vậy là tốt nhất.”
Tuy nhiên, năm đó Giang Dư điền nguyện vọng lại là luật chứ không phải ngành quản lý linh cữu và mai táng chuyên nghiệp.
Tôi căng thẳng: “Vậy anh ấy có thể nhận ra lời nói dối của chúng ta không?”
Giang Phi đeo đủ các loại trang sức từ bên người mình sang cho tôi, bĩu môi nói: “Xin đấy, anh ấy học luật chứ đâu phải pháp sư.”
“Không nhìn thấu được suy nghĩ của người khác đâu.”
Mặc dù cô ấy nói như vậy nhưng lúc ở một mình với Giang Dư, tôi vẫn nơm nớp lo sợ.
Đóng cửa tiệm, về nhà, khóa cửa.
Giang Dư vẫn đứng ở cửa chính không động đậy, hạ ánh mắt nhìn tôi không di chuyển.
Dường như vẫn còn hơi nghi ngờ.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng tự nhiên hết sức có thể, đi đến sofa ngồi xuống bật tivi, xem bộ phim Giang Phỉ đang xem.
Một lúc lâu sau, cơ lưng căng cứng của tôi cảm nhận được ánh mắt của người kia đã chuyển đi chỗ khác.
Sau đó anh cầm hai chai nước ngọt lạnh đến ngồi bên cạnh tôi.
Rất gần.
Gần đến mức tôi có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người anh.
Hơi thở tôi cứng lại.
Anh đột nhiên làm như tùy ý gọi một tiếng: “Giang Phỉ.”
Tôi đáp lại.
Anh nói: “Em đi sai dép rồi.”
5.
Không thể nào.
Tôi vô thức cúi đầu nhìn đôi dép hello kitty màu hồng trên chân mình.
Giang Phỉ đã dặn tôi chính là đôi này, không thể sai được.
Tôi đột nhiên ý thức được, Giang Dư đang lừa tôi.
Quả nhiên, loại chuyện xà lơ như hoán đổi linh hồn này làm gì có người bình thường nào tin.
Nhưng tôi không bình thường.
Tôi vẫn kiên trì diễn, còn học theo ngữ điệu của Giang Phỉ gọi anh: “Anh, em không có đi nhầm, buổi chiều anh xếp giấy nhiều quá nên choáng đầu rồi.”
Giang Dư im lặng nhìn tôi.
Tôi nắm chặt nắm đấm, thiếu chút nữa đã không nhịn được.
Một giây sau, tôi nghe anh ừ một tiếng như chưa từng có việc gì xảy ra.
“Chắc anh nhớ nhầm rồi.”
Ánh đèn mập mờ, dường như anh nở một nụ cười nhẹ.
Hoặc đó là ảo giác của tôi.
Nhưng tôi thật sự đứng ngồi không yên.
Tôi hốt hoảng đứng dậy, chạy vào trong nhà vệ sinh.
Đóng cửa, khóa lại.
Lưng tôi dính sát lên cửa, tay đặt lên trái tim đang đập loạn của mình.
Tôi run rẩy nâng mắt lên.
Người trong gương, lỗ tai đỏ như muốn nhỏ máu.
6.
Buổi tối ăn cơm, lúc đầu Giang Dư tính tự mình làm.
“Em đi tắm trước đi.”
Anh đi vào phòng bếp, ung dung đeo tạp dề, ánh mắt hạ xuống.
Khuôn mặt lạnh nhạt, đuôi mắt có một nốt ruồi giọt lệ, có sự quyến rũ không thể miêu tả.
Đẹp trai đến mức tôi suýt chút nữa hãm sâu vào đó.
“Bánh trôi nước.”
Anh đưa mắt nhìn về phía tôi đang ôm quần áo: “Ăn không?”
“Ăn, anh làm gì em cũng ăn.”
Tôi điên cuồng gật đầu.
Lần này tôi đã thật sự nhìn thấy anh cười.
Anh còn nhẹ nhàng nói: “Ngoan vậy sao.”
Mặt tôi như bị bỏng, lập tức chạy vào phòng tắm.
Cảm giác như hình ảnh ngang ngược hàng ngày của Giang Phỉ đã bị vỡ, nhưng hình như Giang Dư cũng không để ý.
Đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước ấm áp dịu dàng.
Trong đầu tôi đờ đẫn, chỉ có duy nhất một suy nghĩ.
Cmn, Giang Dư dễ lừa thật.
Tắm xong, tôi đóng vòi hoa sen lại, điện thoại đặt trên quần áo rung rung, Giang Phỉ gửi lời cảm thán giống tôi ban nãy.
[Em cậu cũng dễ lừa quá rồi đấy.]
[Hóa ra cậu ấy ở nhà ngoan như vậy, nói làm gì là làm nấy.]
[?]
Thằng nhãi Du Nhiên này bình thường đâu có nghe lời tôi?
Tôi lau tóc hỏi: [Cậu nói nó làm gì rồi?]
Giang Phỉ nói: [Đấm lưng bóp vai, bây giờ cậu ấy đang giặt quần áo giúp mình.]
Não tôi chết máy: [Sau đó thì sao, chắc chắn nó đòi cậu tiền, đúng không?]
Giang Phỉ: [Mình chủ động cho nha, cậu không biết đâu, lúc cậu ấy cười nói cảm ơn chị với mình rất đáng yêu huhu, ôi giồi ôi cứu mình.]
Não yêu đương, cứu không nổi.
Tôi vừa trả lời cô ấy: [Con nhóc chết tiệt kia, cậu tỉnh táo lên chút đi.]
Một giây sau đẩy cửa ra.
Cảnh trước mắt làm tôi không tỉnh táo nổi.
7.
Giang Dư đã thay bộ quần áo khác, anh ngồi trong phòng khách, trên đùi là sách.
Nhưng ánh mắt anh lại không nhìn quyển sách.
Mà là nhìn tôi, không chớp mắt.
Tôi như muốn nổ tung như pháo hoa.
Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi tôi.
Nước chảy xuống theo tóc, chảy qua vai, trượt xuống dưới.
Lúc này tôi mới giật mình, lắp bắp hỏi: “Anh? Sao vậy?”
Anh không tiếng động chuyển mắt sang chỗ khác, hai chân vắt chéo, bình thản nói: “Không sao.”
“Chỉ là vẫn chưa quen với dáng vẻ hiện tại của em.”
Tôi thở dài một hơi.
“À, em cũng chưa quen.”
Mặc dù cổ váy ngủ của Giang Phỉ hơi rộng nhưng tôi lại lớn hơn cô ấy, mặc cũng hơi chật.
Còn thấy hơi lộ.
Lúc tôi đi sấy tóc, ngẩng đầu lên mới phát hiện.
Tôi quên mặc nội y.
Vô cùng rõ ràng.
Não tôi lập tức nổ thêm lần nữa.
Tôi vội vàng lăn vào phòng Giang Phỉ, mặc cái nào cũng cảm thấy nhỏ!
Cuối cùng chỉ có thể dán miếng dán, sau đó mặc thêm áo, lại mặc thêm váy ngủ mới miễn cưỡng che được đường cong.
Khó trách ban nãy Giang Dư lại muốn nói rồi lại thôi.
Thật xấu hổ, thật muốn nhảy cầu.
Tôi vừa im lặng sấy tóc vừa niệm kinh để xóa tan sự xấu hổ của mình thì nghe thấy ai đó gọi video cho Giang Dư.
“Anh Giang, sao anh lại ở nhà? Nửa tiếng trước em đã gửi tin nhắn cho anh rồi, còn chờ anh đến thôi.”
Là một nữ sinh, giọng rất ngọt ngào.
Dường như cô ta thấy được bóng lưng của tôi trong video, giọng lập tức cao lên mấy tông: “Đó là ai vậy?”
Nam sinh ở bên cạnh cười nói: “Cậu đừng nóng, Giang Dư nói anh ấy và em gái ở chung với nhau.”
“Em gái ruột sao?” Cô gái kia nghi ngờ.
Tôi nghe thấy Giang Dư ừ một tiếng.
“Đúng vậy.”
“Em gái ruột.”
Giọng điệu rất bình tĩnh nhưng âm cuối kéo dài, không hiểu sao lại như mang theo một ý nghĩa sâu xa nào đó.