Thuần Phục Bệnh Kiều - Chương 23
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:02:00
Nửa đêm, Chấp Pháp Đường truyền tin: "Tĩnh Nương khi nhận tội, tự tận".
Tiết Thải Tảo lặng lẽ hồi lâu, cuối cùng vẫn tới thu liệm di thể cho nàng.
Tĩnh Nương nghèo túng, chẳng còn vật gì đáng giữ, Tiết Thải Tảo bèn tìm một quyển Vãng Sinh Kinh mà một bạn tu Phật khi xưa để , chôn theo cho nàng.
Bèo nước gặp , đến cuối cùng, nàng cũng chỉ đến thế.
Tiết Thải Tảo phần mộ nàng một lát, trong lòng bỗng nghĩ vốn dĩ vẫn là ích kỷ.
Nàng tu đạo nhiều năm, đến giờ cũng chẳng tiến bao nhiêu. Đồng môn tương tàn, tội đáng tru diệt, Tiết Huyền tuy trực tiếp động thủ, nhưng cũng là gián tiếp hung thủ, thế mà nàng… nỡ vạch trần .
Chỉ vì là tiểu sư của nàng.
Tiết Thải Tảo bỗng nhiên nhận lẽ nàng thật là súc sinh.
Vì với Tiết Huyền, nàng sinh chút tâm tư nên .
Kỳ thực thuở ban đầu, nàng chỉ thưởng thức , mang theo đôi chút hiếu kỳ mà thôi, tuyệt chẳng tới yêu ghét gì.
Về , thấy cô độc lẻ loi, bất giác thương xót, vì một tia nhiệt tình của mà cảm động. Không ngờ, lặng lẽ động lòng.
Sư phụ từng dặn: “Tiết Huyền hạng đáng để thích.
Tâm vô thiện ác, tính tình ngoan độc, như con rắn lành ngày đông. Ngươi dám chắc, khi hết giá trị lợi dụng, sẽ trở mặt cắn , đau thấu tâm can?”
Tiết Thải Tảo xưa nay cho là thế.
sâu trong đáy lòng, nàng rõ, tình cảm của Tiết Huyền đối với , vốn thể lâu dài.
Tên ngốc còn hiểu rõ chính đối với nàng là thứ gì, còn trẻ, gặp qua bao , chỉ cố chấp giữ lấy đầu tiên từng đối với mà thôi.
Đây… gọi là thích ? Tiết Thải Tảo cũng rõ.
Đêm đó, nàng suy nghĩ cả một đêm, thể để bản tiếp tục lún sâu.
Sáng hôm , Tiết Huyền vẫn như cũ tới tìm Tiết Thải Tảo.
Từ khi động phủ riêng, còn phép ngủ gần động phủ sư tỷ. vì nơi cũng là sư tỷ vì mà chuẩn , nên nhẫn.
Đêm qua một đêm ngủ, nghĩ rằng: “Chỉ cần sư tỷ khó xử, trừng phạt thế nào cũng chịu .”
Hắn vẫn thấy việc hại , thậm chí g.i.ế.c là sai.
Chỉ vì sư tỷ thích, nên .
Tiết Huyền ngờ, sư tỷ trừng phạt tàn nhẫn đến .
Trước cửa động phủ, cánh cửa đóng chặt.
Chỉ để một tờ giấy hạc, giọng Tiết Thải Tảo lạnh nhạt truyền : “Có việc ngoài, ngày về chừng. Bảo trọng.”
Tiết Huyền ngẩn tại chỗ.
Năm thứ nhất kể từ khi sư tỷ rời .
Tiết Huyền nuốt trọn chín phần thần phách của Vô Danh, phần thần hồn còn sót phản kháng vô cùng dữ dội, nhất thời vẫn thể chế phục.
Năm thứ hai, trướng tử Lâu Quan Tông chẳng còn ai là đối thủ của .
Đám trưởng lão còn từng thực sự giao thủ cùng , bởi vẫn rõ tình thế.
Năm thứ ba, Tiết Huyền dứt khoát còn ở Xanh Đen Sơn, khắp nơi tìm kiếm những tu sĩ từng cùng Tiết Thải Tảo quen , dính líu qua , từng giao hảo với nàng mà khiêu chiến.
Năm đó, kẻ mà ngứa mắt nhất vị bằng hữu cận của sư tỷ đánh cho chỉ còn thoi thóp một .
kỳ lạ , dù đánh đến tàn phế, chẳng hề cảm thấy sung sướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thuan-phuc-benh-kieu/chuong-23.html.]
Cả năm đó, cũng nào tìm tung tích sư tỷ.
Năm thứ tư, Lâu Quan Tông cử hành đại lễ lập đạo lữ, khế ước kết đôi cho các tu sĩ hữu ý.
Tiết Huyền chẳng buồn để mắt đến náo nhiệt, lủi về Xanh Đen Sơn, một uống rượu cả ngày.
Hắn uống rượu.
Say khướt, hiếm hoi mơ một giấc mộng.
Trong mộng, sư tỷ mặc hồng y, hỏi nguyện ý cùng nàng lập khế ước .
Tỉnh mộng , ngây tại chỗ, lâu động đậy.
Năm thứ năm, một Ma Cảnh.
Dù đám ma tu chẳng hạng lành gì, g.i.ế.c bọn chúng cũng chẳng tính là sai chứ?
Tiết Huyền áp nổi lòng , trong lòng nôn nóng, tà niệm ngày một lấn át.
Khi chuẩn đại khai sát giới ở một tòa thành trong Ma Cảnh, Huyền Dương đạo nhân vội vàng chạy đến.
Đôi thầy trò sớm chẳng khác gì bằng mặt mà bằng lòng.
Tiết Thải Tảo ở đó, Tiết Huyền cũng chẳng buồn để ý, mặt lạnh như băng, ánh mắt chứa đầy sát khí.
“ Cút, hoặc g.i.ế.c ngươi.”
Huyền Dương mà giận tím mặt, nhưng thể trơ mắt để đồ sát bừa bãi.
Dù là Ma Cảnh, nhưng trong thành vẫn còn vô vô tội. Lúc g.i.ế.c đám đại ma đầu còn thể hiểu , chứ giờ mà g.i.ế.c cả một thành thì thể tha.
Hắn đành bấm bụng : “Tiết Thải Tảo… vẫn đang trong một bí cảnh thí luyện.
Tính cũng gần xong . Ngươi nếu bản lĩnh, cứ tới chỗ xuất khẩu mà chờ.”
Hắn cũng qua từng năm, Tiết Huyền sẽ phản ứng thế nào.
Không ngờ lời còn dứt, chẳng thấy .
Tiết Huyền ở cửa bí cảnh chờ.
Hắn bây giờ chẳng còn tính tình ngoan ngoãn gì, nhưng bí cảnh cấm chế cực mạnh, Tiết Thải Tảo còn ở bên trong, sợ phá hủy sẽ kinh động, vài thử đều chuốc về cho mấy vết nội thương, đành bất đắc dĩ mà nuốt giận chờ đợi.
Chờ đến mòn mỏi.
Thời gian dường như trôi chậm đến đáng sợ.
Chim cành hót loạn cũng khiến bực bội.
Tiết Huyền tiện tay đánh một đạo linh lực, hất con chim xuống.
Sợ nếu sư tỷ bất ngờ xuất hiện sẽ thấy hạ sát thủ vô cớ, nên chỉ đánh nhẹ, cho nó một trận sợ hãi.
Không ngờ con chim là yêu thú, lập tức giận dữ xông lên mổ .
Kết quả hai ngón tay của bóp lấy yết hầu.
“Câm miệng.” Thanh âm nọ khàn khàn, mỏi mệt mà hung tợn.
Yêu điểu dám kêu thêm một tiếng.
Thời gian càng thêm chậm chạp.
Tiết Huyền chán nản đến cực điểm, buông thần niệm dạo chơi tứ phía, bằng đám tà niệm xoay quanh trong óc, khiến gần như phát điên.
Tiết Thải Tảo ở đây, cũng chẳng còn hứng thú biến hóa đủ loại linh sủng hoa thú lấy lòng nàng, quanh chỉ đàn rắn âm lãnh quấn quanh, lặng lẽ bầu bạn.