Thuần Phục Hắn - Chương 11 - Hoàn
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:31:10
Dòng chữ sôi trào trong hỗn loạn.
【Nam chính đừng mà! Trên giường ngươi nhiệt tình như thế, ngươi quên ?】
【Phản diện tỷ tỷ thật giỏi bày mưu tính kế! Đã hạ trùng độc nam chính, nếu g.i.ế.c nàng, cũng thể sống!】
.
Ta bao giờ thất bại.
Ta bao giờ đặt bộ hy vọng xoay chuyển cục diện thứ tình yêu mơ hồ của nam nhân.
Nếu Hô Diên Hành dám g.i.ế.c , cũng c.h.ế.t theo.
Gương mặt Thẩm Ly Ca lúc đầu còn lộ vẻ bất an.
khi thấy Hô Diên Hành híp mắt , khớp xương ngón tay siết chặt đến mức trắng bệch, mũi tên nhắm thẳng long ỷ, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Hồng Trần Vô Định
"Trưởng tỷ còn đường thoát."
"Ai bảo tỷ… sỉ nhục như !"
Ta bật .
Sỉ nhục ?
Những gì với Hô Diên Hành…
Rõ ràng đều thích.
Hắn nghiện nó, hơn bất cứ ai.
Mũi tên rời cung.
Lực đạo mạnh mẽ, b.ắ.n thẳng Ô Viêm.
Xuyên thấu qua thể , ghim chặt lên tường.
17
Dòng chữ lấp lánh màn hình đột nhiên rơi trống lớn.
Không còn ai nhảy nhót hò hét nữa.
Chỉ còn sự im lặng tuyệt đối.
Thẩm Ly Ca run rẩy môi, sắc mặt tái nhợt.
"Hô Diên ca ca… b.ắ.n lệch ?"
"Tại … g.i.ế.c nàng ?"
Hô Diên Hành hề để ý đến nàng .
Bước chân sải dài, mạnh mẽ, dứt khoát.
Chỉ trong nháy mắt, ngay mặt .
Vòng tay rắn chắc siết chặt, ôm gọn lòng.
"Nàng gầy ."
Ta ôm lấy cổ .
Hô Diên Hành dễ dàng bế bổng lên, một tay nâng lấy eo , tay còn cẩn thận lau sạch vết m.á.u của Ô Viêm còn vương mặt .
Đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lướt qua da .
Như thể, căm hận bất kỳ ai khác chạm .
Như thể, chỉ mới thể để dấu vết .
Chỉ mới xứng đáng sở hữu .
Và chỉ mới thể khiến cúi đầu.
Hô Diên Hành ôm , bước qua Thẩm Ly Ca mà thèm liếc nàng một cái.
Thẩm Ly Ca cả run lẩy bẩy, chân mềm nhũn ngã xuống đất.
Nàng mắt đỏ hoe, theo bóng lưng , giọng nghẹn ngào, tuyệt vọng.
"Hô Diên ca ca, quên ?"
"Chính nàng là kẻ sỉ nhục !"
"Là giúp trốn khỏi Đại Ân, là giúp lấy ngai vàng! Muội mới là ân nhân của !"
Dòng chữ bắt đầu bật .
【Hai cứ tình ý , nữ chính vẫn còn đang bám riết buông!】
【Bị phản diện tỷ tỷ "sỉ nhục" chính là yêu thương! Ngươi xem, phản diện tỷ tỷ chẳng thèm quất một cái!】
【Nữ chính thực sự quá ngốc! Có cho nàng mười cái đầu, cũng đấu phản diện tỷ tỷ. Trong nguyên tác, nàng cũng chỉ là một con bạch liên hoa ngốc nghếch dựa sự cưng chiều của nam chính.】
Hô Diên Hành quỳ xuống mặt .
Hắn dâng lên hổ phù của Đại Mạc.
Dâng lên ngọc tỷ của Đại Ân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thuan-phuc-han/chuong-11-hoan.html.]
"Tất cả những thứ … Ta giao hết cho nàng."
Ngạo nghễ như Hô Diên Hành.
Hắn từng là Thái tử sỉ nhục, từng là Đại Mạc Quân Vương kiêu hùng.
Vậy mà quỳ xuống mặt , ba vạn đại quân, ánh mắt bàng hoàng của .
Ngươi xem, dù là con thú hoang hung dữ nhất—
Chỉ cần sợi xích mang tên "tình yêu" trói .
Chỉ cần khẽ kéo một chút, cũng sẽ cúi đầu.
Thẩm Ly Ca bật như điên.
"Thẩm Phong Nguyệt! Dù ngươi tất cả những thứ thì ?"
"Ngươi hoang dâm vô độ, bên cạnh vô nam sủng!"
"Ngươi tưởng ngươi còn sống bao lâu nữa ?"
"Ta sai Ô Viêm hạ độc thức ăn của ngươi từ lâu! Ngươi cũng sắp c.h.ế.t !"
Ta bình tĩnh , nàng , môi khẽ nhếch lên.
"Ngươi nghĩ thật sự mấy tên nam sủng đó ?"
"Sau khi nếm thử nam nhân mạnh mẽ nhất Đại Mạc…"
"Ta còn thể trúng những kẻ yếu đuối mà ngươi dâng lên ?"
Đồng tử Hô Diên Hành chợt tối sẫm.
Tận sâu trong đôi mắt hổ phách, từng lớp từng lớp chồng chất dục vọng chiếm hữu.
Ánh mắt chực chờ xé nát , cũng chực chờ nuốt chửng trong.
Ánh mắt của , khiến khẽ run lên vì thỏa mãn.
Dòng m.á.u đỏ thẫm trượt dọc theo lồng n.g.ự.c rắn chắc của .
Rơi xuống những cơ bụng sắc nét, chảy sâu xuống phía .
Ta lười biếng tiếp lời:
"Ngươi nghĩ chỉ ngươi hạ độc ?"
"Ngươi thực sự cảm thấy gì , Thẩm Ly Ca?"
"Người của vẫn luôn bỏ độc đồ ăn, quần áo của ngươi từng chút một."
"Ngươi tưởng rằng sẽ yên đợi ngươi đến g.i.ế.c ?"
"Ngay khi ngươi nảy sinh sát ý với , ngươi c.h.ế.t bao nhiêu ."
Sắc mặt Thẩm Ly Ca vặn vẹo dữ tợn.
Đồng tử nàng co rút, miệng mở lớn như thể tin nổi.
Ngay giây , m.á.u tươi ào từ miệng nàng .
Nàng ngã xuống mặt đất.
Không còn nhúc nhích.
18
Ta nắm chặt hổ phù và ngọc tỷ.
Hợp nhất hai quốc gia Đại Ân và Đại Mạc.
Trở thành Hoàng Đế tối cao, tôn quý nhất thiên hạ.
Trước lễ đăng cơ.
Bộ long bào thêu chỉ vàng trải dài chân , đè ép đến nhăn nhúm, lem bẩn.
Một bóng dáng cao lớn như núi từ phía siết chặt lấy trong vòng tay.
Những đường gân xanh cánh tay nổi lên rõ rệt, như thể đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.
"Đủ ."
Ta lười biếng, yếu ớt đẩy .
"Nếu còn buông tay…"
"Trẫm sẽ lỡ mất lễ đăng cơ."
Hô Diên Hành cắn chặt môi , chặn tất cả những lời phản kháng.
Giọng khàn đặc, mang theo sự rung động mãnh liệt:
"Lần cuối cùng, xin bệ hạ ban thưởng cho thần."
"Một năm lỡ…"
"Thần nhịn nổi nữa… Phải bù …"
Hoàn.