Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

THUẬN TA THÌ SỐNG, NGHỊCH TA THÌ CH/ẾT - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:29:19

1.

Ta tiếng đánh thức. Âm thanh như sợi tơ mỏng quấn quanh tai , mang theo vô tận ai oán và tự thương hại, kể lể về sự bất công của phận và những trắc trở trong cuộc đời.

thể cử động, vẫn đại khái chuyện.

Nữ tử đang tên là Viên Uyển Nhu, là con gái của tiền Thái phó, từ nhỏ cầm kỳ thi họa đều tinh thông, còn lễ giáo nữ giáo thì thuộc lòng.

Năm năm , nàng theo lệnh phụ , gả cho Cố Thanh Hà – Hầu tước Trường Ninh, một kẻ nghèo đến mức chỉ còn danh vị.

Năm , nàng sinh trưởng nữ Cố Bình An.

Vì sinh con gái, nàng bà mẫu Thẩm thị lạnh nhạt và khinh ghét.

Mỗi ngày giờ mão, Viên Uyển Nhu dậy từ sớm, tiên đến hầu hạ Thẩm thị rửa mặt, ăn sáng.

Sau khi hầu hơn một canh giờ, nàng tất bật xử lý công việc trong phủ.

Thậm chí cả tổ yến mà Thẩm thị uống mỗi ngày, nàng cũng tự tay chuẩn .

Trước giờ ngọ, nàng đích bếp món cá vược chế biến vô cùng cầu kỳ, chỉ vì Thẩm thị yêu thích hương vị .

Sau khi bận rộn xong, nàng chẳng lấy một chút thời gian để thở, hầu hạ Thẩm thị dùng cơm trưa.

Nếu Thẩm thị tâm trạng , bà sẽ kiếm cớ như đồ ăn quá mặn mà dùng thước phạt nàng.

Đến khi thể xuống ăn chút gì đó, cơm canh nguội lạnh, mà các bà tử trong phòng bếp lớn tới hỏi han về bữa tối.

Khi màn đêm buông xuống, nàng thổ lộ ấm ức với phu quân Cố Thanh Hà, nhưng chỉ nhận tin đến chỗ ngoại thất.

Người nữ tử vốn chỉ là một cô nương bán đậu phụ, còn từng tái giá hai , mà chẳng lọt mắt Cố Thanh Hà.

Bởi vì phận thấp kém, thể chính thức nạp phủ, nên nuôi dưỡng bên ngoài.

Tiếng của Viên Uyển Nhu cũng như cái tên của nàng, mềm yếu vô lực:

"Nếu chút tiền đồ, sinh con trai, bà mẫu chắc chắn sẽ mắng là con gà mái đẻ trứng."

"Nếu cách đón ngoại thất phủ, phu quân sẽ ngày ngày về nhà, bà mẫu cũng sẽ trách giữ trái tim phu quân..."

"Tất cả đều là của !"

Ta rối loạn cảm xúc, chỉ cần ý là phát điên.

Trước khi xuyên đến đây, thậm chí còn từng trại tạm giam.

Những lời lẽ than khiến trong lòng bốc lên một ngọn lửa vô danh.

2

Có lẽ vì cơn giận trong lòng quá mãnh liệt, nó phá vỡ ràng buộc của thể, khiến đột ngột mở bừng hai mắt.

Trước mắt là một gương mặt tuấn tú nhưng âm trầm, giữa đôi mày phủ kín cơn giận dữ nặng nề, như mây đen giông bão.

Ta sững sờ hai giây, lúc mới bừng tỉnh nhận , nam nhân mặt chính là kẻ mà miệng của Viên Uyển Nhu từng nhắc đến—vị phu quân nuôi ngoại thất về nhà, còn phung phí của hồi môn của thê tử—Cố Thanh Hà.

Thấy mở mắt, sắc mặt Cố Thanh Hà càng thêm khó coi.

Hắn bật dậy từ mép giường, vung tay áo một cái, ngón tay chỉ thẳng mũi , giọng lạnh lùng như lưỡi dao:

"Viên Uyển Nhu, ngươi đúng là giỏi lắm! Ta chỉ về ba ngày, ngươi liền bày trò tự vẫn!"

"Hầu phủ từng bạc đãi ngươi ? Ngươi dám điều như , để cả kinh thành đến xem trò của ?"

Ta còn kịp lên tiếng, bên tai vang lên một tràng nức nở, yếu ớt mà tủi hờn:

"Phu quân, như ! Hôm nay mẫu phạt quỳ trong từ đường suốt hai canh giờ, thực sự chịu nổi, Bình An còn bệnh nặng… Ta nhất thời hồ đồ, xin đừng giận."

Ta hít sâu một , đầu theo hướng phát âm thanh, nhưng bên cạnh chỉ là trống rỗng, hề ai khác.

Rõ ràng, Cố Thanh Hà hề nhận sự tồn tại của giọng , càng lời phân trần của Viên Uyển Nhu.

Hắn vẫn tiếp tục công kích , giọng điệu hung hăng:

"Cưới thê tử thì cưới hiền, ngươi tự xem bộ dạng bây giờ của , đầu tóc rối bù, y phục xộc xệch!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thuan-ta-thi-song-nghich-ta-thi-chet/chuong-1.html.]

"Đường đường là đương gia chủ mẫu của Hầu phủ, thể mất thể diện đến mức ! Sớm ngươi vô dụng như , năm đó cưới ngươi cửa!"

Lời dứt, tiếng của nữ nhân càng lớn hơn, trong giọng tràn đầy tủi và tự trách.

Trong lòng bùng lên ngọn lửa giận dữ, suýt nữa thì phát điên.

Lại hít sâu một , kiềm chế cơn xúc động g.i.ế.c , ngoắc ngoắc ngón tay với Cố Thanh Hà.

Thấy giống như thường ngày, lóc cầu xin tha thứ, Cố Thanh Hà nhíu chặt mày, mang theo vài phần nghi hoặc và mất kiên nhẫn, cúi xuống gần hơn.

"Đừng giở trò với , ngươi quá giới hạn, đừng mong dễ dàng tha thứ!"

***Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối, mong các bạn REUP nhoa!!!!***

Hắn , cúi xuống thấp hơn.

Ta xoay xoay cổ tay chút cứng ngắc, dồn hết sức lực , hung hăng giáng cho một bạt tai.

Chát!

Âm thanh giòn tan, quét sạch vẻ kiêu căng ngạo mạn trong mắt .

"Ngươi điên !"

Hai giọng vang lên cùng lúc—một là tiếng gầm đầy phẫn nộ của nam nhân, một là tiếng thét kinh hoàng của nữ nhân—cùng lúc vọng bên tai .

3

Ta chằm chằm dấu năm ngón tay đỏ rực mặt Cố Thanh Hà, khóe môi nhếch lên thành một nụ lạnh.

"Ngươi mất mặt, chẳng vì nuôi một ả ngoại thất khắc c.h.ế.t hai đời phu quân ?"

"Bình An sốt cao lui, mẫu ngươi phạt quỳ trong từ đường hai canh giờ. Ta sai tìm ngươi, ngươi gì?"

Lúc đó, tiểu tư chạy đến ngôi nhà bên ngoài của Cố Thanh Hà tìm .

Hắn đang ôm lấy Tây thi đậu phụ Vân La nương, kể về những chuyện đáng của Viên Uyển Nhu, chọc cho giai nhân bật vui vẻ.

"Cái gì mà nữ nhi Thái phó, chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Bảo nàng hai bài thơ để ứng phó thi hội, nàng cũng chịu."

"Nàng , lúc nàng mẫu đánh bằng thước gỗ, trông buồn lắm!"

Tiểu tư tiến lên bẩm báo, tiểu thư trong phủ bệnh nặng, mong hồi phủ.

Hắn bực bội phất tay:

"Viên Uyển Nhu cũng học mấy trò hạ tiện , còn lấy con gái để tranh sủng cơ đấy."

"Cái gì mà bệnh, chẳng qua chỉ là thủ đoạn để để mắt đến nàng nhiều hơn mà thôi."

"Nói với nàng , trừ phi nàng chết, bằng đừng mong về!"

Cũng chính câu cùng khiến Viên Uyển Nhu nhất thời kích động, tự rót chén rượu độc miệng.

Ta chăm chăm mắt Cố Thanh Hà.

Hắn ôm lấy gương mặt sưng đỏ, chút chột đầu sang chỗ khác, một lời.

Ăn bám nữ nhân đến mức , mà Viên Uyển Nhu vẫn cứ sức bao che cho :

"Không của phu quân, là . Phu quân một lòng chấn hưng Hầu phủ, ngày đêm vất vả đủ mệt mỏi, còn để bận tâm, tròn bổn phận của một nữ nhân nên …"

Ta nhắm mắt , siết chặt nắm đấm.

Đột nhiên cảm thấy hết sức bất lực—nữ nhân , thật sự phiền c.h.ế.t !

Viên Uyển Nhu cứ lải nhải mãi, cuối cùng nhịn nổi nữa, lớn tiếng quát:

"Câm miệng ngay!"

Căn phòng lập tức chìm tĩnh lặng.

Cố Thanh Hà kinh ngạc , tròn mắt sững sờ, cứ như thấy quỷ .

 

Loading...