THUẬN TA THÌ SỐNG, NGHỊCH TA THÌ CH/ẾT - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:29:24
13
Giọng ồn ào của Viên Uyển Nhu vang lên đầu :
"Bình An ? Ngươi chớ dây dưa nữa, mau dẫn nó về phủ ."
"Trên yến tiệc đông miệng lắm, nếu cứ tiếp tục ầm lên, sẽ ngươi rộng lượng, hiền thục đấy!"
Rộng lượng? Hiền thục? Cút nó !
Ta như thấy gì, bước chân hề dừng .
Cơn giận cuộn trào trong cơ thể , tựa như một sợi dây nào đó trong đầu kéo căng đến đứt phựt. Đó là dấu hiệu sắp phát bệnh rối loạn cảm xúc.
Cố Thanh Hà thấy Tiểu Bình An dần hồi phục cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm ngay cái lạnh băng của .
Hắn run lên bần bật, vội vàng kéo Vân La Nương lùi về .
Tiếc , vẫn chậm một bước.
Ta sải mấy bước dài lao tới, túm lấy tóc Vân La Nương, giật mạnh xuống, rút phăng cây trâm ngọc phỉ thúy đầu nàng .
Ngay đó, chút do dự, cắm mạnh trâm ngọc bờ vai nàng.
"A—!!!" Tiếng thét của Vân Lạc Nương chói tai đến nhức óc.
Ta buông tay, ngược còn đè đầu nàng xuống, co gối, thúc mạnh mặt nàng.
Gương mặt nàng lập tức méo mó, m.á.u tươi từ miệng mũi phun trào.
Máu văng tung tóe lên váy áo , xung quanh các phu nhân tiểu thư thét chói tai, thậm chí vài sợ đến ngất xỉu ngay tại chỗ.
Ngay cả Tần Kiêu Dương cũng trợn trừng mắt, thể tin nổi.
Vân La Nương ngã lăn đất, ôm lấy mặt run rẩy, đau đến mức kêu lên nổi, m.á.u theo cằm nàng tí tách rơi xuống đất, nhuộm đỏ cả một vùng.
Ta cúi , rút cây trâm ngọc khỏi vai nàng, đó Cố Thanh Hà.
Hắn hiển nhiên ngờ dám tay ngay giữa ban ngày ban mặt, ngay mặt bao nhiêu .
Đôi chân run như cầy sấy, sắc mặt tái nhợt còn giọt máu.
Trông lúc chẳng khác nào khi trói lên xe năm đó.
Ban đầu nó còn tin dám tay, còn dám nhổ nước bọt mặt , nghiêng đầu chửi:
"Đến đây! Có giỏi thì c.h.é.m cổ tao ! Con tiện nhân , thứ ăn bám, đáng lẽ năm mười tám tuổi mày bán chốn chơi bời ! Để dạy dỗ mấy , mày sẽ điều ngay!"
Bây giờ, Cố Thanh Hà cũng dựa đám đông, nghiến răng chỉ mắng:
"Viên Uyển Nhu, ngươi dám động thủ với , tin , sẽ tố cáo ngươi mặt Hoàng thượng! Đến lúc đó, ngươi sẽ giam am ni cô, cả đời gõ mõ tụng kinh, cô độc đến già!"
Ta .
Có lẽ vì gương mặt vấy đầy máu, nên nụ trông càng dữ tợn. Cố Thanh Hà sợ hãi lùi thêm mấy bước, suýt thì ngã nhào xuống đất.
Ta đảo ngược cây trâm ngọc trong tay, từng bước ép sát .
"Bình An của mới bốn tuổi, nó chỉ mới bốn tuổi thôi! Sao ngươi nỡ lòng nó chới với giữa dòng nước?"
"Nó cũng là con gái của ngươi mà! Sao ngươi chút đau lòng?"
Giọng run rẩy, nước mắt trào .
Trong khoảnh khắc , như thấy gương mặt phụ mẫu khi đếm tiền một cách tham lam.
***Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối, mong các bạn REUP nhoa!!!!***
Bọn họ lớn, đến nhức tai:
"Biết sớm nó đáng giá thế , năm mười tám tuổi bán nó ."
Ta quật ngã Cố Thanh Hà xuống đất, ngã sõng soài, động đậy nổi.
Ta lạnh.
Cơ thể Viên Uyển Nhu quá yếu, thế nên từ khi xuyên đến đây, ngày nào cũng rèn luyện.
Chỉ sợ lỡ như Cố Thanh Hà đánh trả, sẽ đánh !
Cây trâm ngọc đ.â.m thẳng n.g.ự.c , dùng sức ấn mạnh xuống.
Tiếc , trâm ngọc dù cũng d.a.o găm, cũng chẳng d.a.o phay. Dưới lực tác động quá lớn, nó từ từ vỡ vụn, cuối cùng gãy thành từng đoạn nhỏ.
Cố Thanh Hà nhặt một mạng.
14
Ta ôm Tiểu Bình An trở về phòng, dỗ dành con bé định .
Viên Uyển Nhu thì phát điên, cứ lải nhải bên tai ngừng:
"Sao như ? Sao thể như chứ! Ngươi dám giữa thanh thiên bạch nhật đánh phu quân của ! Đây là tội đại nghịch bất đạo... bây giờ..."
Ta thèm để ý, chỉ lặng lẽ bên mép giường, nhẹ giọng kể mấy câu chuyện cổ tích hiện đại cho Tiểu Bình An.
Sắc mặt con bé vẫn tái nhợt, cơ thể nhỏ xíu co trong chăn, giọng yếu ớt thì thào:
"A nương, nương sẽ bỏ Bình An chứ? Hôm nay là Bình An ngoan, Bình An nhất định sẽ ngoan hơn..."
Tim như ai bóp nghẹt, suýt nữa bật .
Trẻ con bốn tuổi, đáng lẽ hồn nhiên vui vẻ, vô lo vô nghĩ. Thế mà con bé học cách kìm nén bản , chỉ sức lấy lòng khác.
Những ngày tháng như thế, rốt cuộc sống sót qua thế nào đây?
Ta từng như , bây giờ đến lượt Tiểu Bình An cũng như …
Ta nhẹ nhàng vuốt trán con bé, dịu dàng trấn an:
"Bình An ngoan, mẫu vĩnh viễn sẽ bỏ con. Con là bảo bối quý giá nhất của mẫu ."
Vừa dỗ dành Tiểu Bình An, chờ đợi Cố Thanh Hà.
Hắn về phủ ngay mà lao thẳng đến Thuận Thiên Phủ với thương tích đầy .
Hắn ôm lấy ngực, bước chân lảo đảo, nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ, thề rằng khiến quan phủ trừng trị thích đáng.
Hắn còn kịp than xong, Tần Kiêu Dương dẫn theo một đoàn rầm rộ xông Thuận Thiên Phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thuan-ta-thi-song-nghich-ta-thi-chet/chuong-5.html.]
Tần Kiêu Dương tố cáo Cố Thanh Hà chiếm đoạt sính lễ của , thậm chí còn âm mưu hại c.h.ế.t mẫu tử để độc chiếm tài sản.
"Hôm nay, mặt bao nhiêu tham dự tiệc ngắm hoa của , đều tận mắt chứng kiến! Hầu gia Cố Thanh Hà dẫn ngoại thất đến cửa, ngang ngược vô lý, còn sai ả đẩy con gái ruột xuống hồ sen, suýt chút nữa gây án mạng!"
Những theo nàng chỉ vài vị tiểu thư phu nhân mặt tại đó, mà còn hơn mười vị môn sinh của phụ đang quan trong triều đình.
Bọn họ ai nấy thần sắc nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén, rõ ràng chuẩn sẵn sàng.
"Cố Hầu gia thật hèn hạ! Chúng yêu cầu đại nhân phủ doãn lập tức tống ngục!"
Cố Thanh Hà sững sờ.
Hắn vốn nghĩ rằng thương tích đầy thế , ít nhất cũng nhận vài phần đồng tình, nào ngờ chẳng ai về phía .
Hắn run rẩy chỉ vết thương ngực, cảm thấy m.á.u trong như chảy ngược.
"Ả đàn bà ác độc đó tay với ! Sao các thể đổi trắng đen như chứ…"
Tần Kiêu Dương lạnh, cắt ngang lời :
"Ai Hầu gia ngươi thương như thế nào chứ? Mọi đều rõ, Viên Uyển Nhu hiền thục đoan trang, dịu dàng rộng lượng, ngay cả con kiến cũng nỡ giẫm chết, thể tổn thương khác ?"
Nàng dứt lời, những "nhân chứng" cùng lập tức gật đầu phụ họa.
Phủ doãn Thuận Thiên Phủ trông thấy cảnh , chân mày nhíu chặt.
Nhìn Cố Thanh Hà áo nhuộm đầy máu, đoàn đông đúc phía .
Cuối cùng, ông hất tay áo, lưng rời .
"Chuyện nội bộ của Hầu phủ, bản quan tiện can thiệp. Mời chư vị trở về !"
15
Ta Cố Thanh Hà thất thểu về phủ, liền chậm rãi dậy, bắt đầu tìm kiếm "công cụ" thích hợp.
Lần lượt sờ thử từng món, bình hoa thì quá nặng, thẻ tre quá mỏng manh, trâm vàng trâm bạc nếu đ.â.m trúng chỗ hiểm thì cũng chẳng thể gây tổn thương lớn.
Cuối cùng, ánh mắt rơi xuống cây ngọc như ý .
Cây ngọc như ý dài bằng một cẳng tay, mượt mà trong suốt, cầm tay nặng chắc, tay.
Viên Uyển Nhu dường như nhận ý đồ của , giọng run rẩy, mang theo mấy phần cầu khẩn:
"Ngươi đừng loạn nữa! Nếu tổn thương phu quân, thì còn thể ở Hầu phủ thế nào đây?"
"Nếu bỏ, một dải lụa trắng, thì cũng là cả đời gõ mõ tụng kinh!"
Ta lạnh, vung vẩy cây như ý hai , thấp giọng lẩm bẩm:
"Như ý như ý, theo ý —"
Làm nóng xong, hỏi Viên Uyển Nhu:
"Con ngươi suýt chút nữa ngoại thất và phu quân liên thủ hại chết, ngươi đau lòng, thương tiếc, ngược còn giúp hai con súc sinh bao biện?"
"Ngươi cảm thấy với Bình An ?"
Sau một hồi im lặng, Viên Uyển Nhu bất lực mà bối rối:
" mà, phu cương, phu quân là bầu trời của . Không , và Bình An cũng cách nào sống yên đời ."
Nàng vội vàng khuyên nhủ:
"Ngươi đừng tùy hứng nữa, cúi đầu xin phu quân , chỉ cần đủ thành tâm, nhất định sẽ hiểu lòng ngươi. Trong rương giường còn hai miếng ngọc bội thượng hạng, ngươi lấy tặng cho bà mẫu, cầu bà vài câu mặt phu quân..."
Ta im lặng một lúc lâu, tự giễu khẽ, đúng là dư thừa.
Từ đó về , bao giờ chuyện với Viên Uyển Nhu nữa.
Sau khi một vòng Thuận Thiên Phủ, Cố Thanh Hà dường như rõ thực tế.
Cuối cùng cũng nhận , một Hầu phủ chỉ còn mỗi tước vị, thì lấy gì lay chuyển chỗ dựa vững chắc lưng .
Sau khi bình tĩnh , cố ý mua về ít bánh quế hoa từ thành Tây, định dùng chút ân huệ nhỏ để xoa dịu cơn giận của .
Viên Uyển Nhu lập tức cảm động, giọng dịu dàng vui vẻ:
"Phu quân, về là , cần mang gì cho cả..."
Đáng tiếc, cái kẻ si tình ngu ngốc đó, căn bản chẳng buồn nhận bánh quế hoa.
Cố Thanh Hà khẽ ho một tiếng, mặt gượng gạo nặn nụ giả dối, đưa hộp bánh lên phía , giọng điệu mang theo vài phần xin qua loa:
"Chuyện hôm nay, là sơ suất. Còn chuyện nàng thương, cũng truy cứu nữa."
"Chỉ là, nàng ở trong phủ cũng thoải mái gì, chi bằng chúng hòa ly ? , hòa ly."
"Không hưu thê, cũng tổn hại danh dự của nàng. Chúng vui vẻ chia tay, cứ như , ?"
Ha ha ha, suýt nữa nhịn mà bật .
Cố Thanh Hà... thực sự sợ !
Hắn tránh xa !
thì tránh xa .
Bọn họ là kẻ điên, chính là một kẻ điên lý trí.
Bởi vì bao giờ ý định rời khỏi Cố Thanh Hà.
Những ý niệm về hòa ly, về tìm chính , về việc một nuôi con mà vẫn xinh tự tại— từng .
Thứ nhất, đây hiện đại. Ta dù của hồi môn, nhưng mang theo con gái mà sống độc lập đời là vô cùng khó khăn.
Bấy nhiêu vàng bạc, thể giữ một !
Thứ hai, vì sự phát triển tâm lý của Tiểu Bình An, sự vắng mặt của phụ sẽ gây vô vấn đề tâm lý.
Ta Tiểu Bình An trở thành thứ hai, bệnh tâm lý giày vò.
Quan trọng nhất, Cố Thanh Hà tước vị, dù chỉ là hư danh, nhưng vẫn là danh phận hoàng ân chân thực.
Điều lợi cho địa vị, thậm chí là hôn sự tương lai của Tiểu Bình An.
Điều , chỉ là một Cố Thanh Hà lời.