THUỐC TUYỆT TỰ - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:07:33
Mẹ Tiểu Anh Tử từ đầu đến cuối cứ lạnh lùng , chẳng hé răng nửa lời.
sự chú ý của cha Tiểu Anh Tử vẫn dời sang , lão lăm lăm cây gậy quật sang Tiểu Anh Tử:
“Đồ đàn bà thối tha! Sao mày vô dụng thế hả! Mày xem con gái mày đẻ kìa, tí tác dụng nào , đúng là ông đây xui tận mạng mà?!”
Mẹ Tiểu Anh Tử cũng bắt đầu kêu la thảm thiết.
Ta sợ hãi tột độ, điên cuồng bỏ chạy, vội vàng chạy về nhà .
Cha dáng vẻ thảm hại của , một lời nào.
Một lúc lâu , Tiểu Anh Tử đến tìm , nàng còn tươi tỉnh rạng rỡ như nữa, mà mặt mày ủ rũ:
“Kiều Kiều ơi, cha tớ sắp gả tớ cho lão Vương què làng bên .”
Vương què từng đến , chỉ què một chân, mà còn nghiện rượu, hễ say rượu là đánh vợ, đánh c.h.ế.t bốn bà .
Đàn bà gả cho Vương què, chẳng ai sống nổi quá ba tháng.
Ta kinh hãi tột độ, ánh mắt Tiểu Anh Tử về phía xa xăm đầy trống rỗng, nàng như hỏi , như tự hỏi chính :
“Sao bao nhiêu uống thuốc đó, mà cứ tớ là vô hiệu chứ?”
Rõ ràng đang là mùa hè, mà cứ run cầm cập thôi, bóng lưng Tiểu Anh Tử, chẳng dám một lời nào.
Ta chạy tìm cha, cầu xin ông hãy bán thuốc cho Tiểu Anh Tử.
Cha lạnh lùng từ chối yêu cầu của , dù lóc van xin thế nào cũng vô ích.
Sau đó, Tiểu Anh Tử lấy Vương què.
Chưa đầy hai tháng , Tiểu Anh Tử treo cổ tự vẫn.
Nghe , nàng thật sự chịu nổi những trận đòn roi của Vương què, chỉ còn cách tự tìm cho lối thoát.
Ta dọa cho gặp ác mộng liên miên, trong mơ là khuôn mặt trắng bệch của Tiểu Anh Tử, và cả thể đầy thương tích của nàng .
Môi nàng rớm m.á.u đuổi theo hỏi:
“Kiều Kiều ơi, bảo cha bán thuốc cho tớ?”
“Lầu xanh bao, tớ suýt nữa thì .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thuoc-tuyet-tu/chuong-3.html.]
Ta hét lên một tiếng giật tỉnh giấc, mở mắt bắt gặp đôi mắt quan tâm của cha.
Thấy tỉnh , cha đưa cho bát canh an thần, vẻ quan tâm trong mắt ông cũng biến mất còn dấu vết.
Ta hỏi ông:
“Cha ơi, con sai ?”
Ông trả lời, hôm dẫn đến nhà Tiểu Anh Tử.
Cha chỉ chuồng lợn và chuồng gà mới dựng thêm trong sân nhà Tiểu Anh Tử, còn cả ngôi nhà mới xây, với :
“Đây đều là đồ sính lễ Vương què đưa đến đấy, trai Anh Tử mười ba , sang năm là cưới vợ .”
“Cha Anh Tử quyết định bán nàng , chuyện chẳng liên quan gì đến con cả. Dù là bán chốn lầu xanh gả cho Vương què, cũng đều là vì tiền thôi.”
“Kiều Kiều , con sai ở con, mà là ở cha Anh Tử. Kiều Kiều , con cứu nổi Anh Tử .”
Ta ngơ ngác ngôi nhà Tiểu Anh Tử đổi mới , đầu tiên hỏi cha:
“Cha ơi, lầu xanh chốn , cớ cha còn giúp dân làng bán con gái nhà lầu xanh gì?”
“Cha ơi, rõ ràng cha y thuật cao siêu, cớ chữa bệnh cứu , mà thuốc tuyệt tự?”
Cha đó, về hướng núi, bóng lưng thẳng tắp như cây tùng, từ trong cốt tủy toát vẻ bi thương và cô độc.
Ông trả lời câu hỏi của , mà ngược răn dạy :
“Bài học của Anh Tử, con nhớ kỹ ?”
“Sau nếu còn phát lòng cần thiết như thế nữa, khi c.h.ế.t chính là con đấy!”
“Kiều Kiều , đời nhiều , con cứu xuể , khoảnh khắc con chìa tay giúp đỡ họ, ngược họ sẽ vì con mà chết, thậm chí còn hại c.h.ế.t cả con nữa.”
Ta cố gắng tiêu hóa những lời cha , ông sớm rời .
Ông bảo:
“Về nhà nhớ học bù bài vở hôm .”
Ta nhớ ngày cha từ chối cha Tiểu Anh Tử, khoảnh khắc xông khỏi nhà, thật sự từng cho rằng giúp Tiểu Anh Tử thoát khỏi phận.
Giờ nghĩ , hóa nực đến thế.