Tích Dư Hoan
Chương 3
5.
Ta đem Lâm Dục cũng như chứng từ của hắn đến Thôi phủ.
“Lâm gia muốn kéo ta xuống nước ư?” Khuôn mặt Thôi Liêm Chính cực kì lạnh lẽo. Lão yêu lặng hồi lâu mới mở miệng: “Tần Độ nói thế nào?”
“Tần Độ đưa phần tấu chương không quan trọng cho bệ hạ, con dùng chút thủ đoạn bỉ ổi lấy được chứng từ của Lâm Dục, đưa đến đây cho lão sư.”
Ta cười cười: “Tiểu Tần đại nhân cả người toàn là xương cứng, như vậy chỉ sợ sau này Tần Độ với con đối chọi còn ghê gớm hơn nước với lửa.”
“A Vọng, lão phu già rồi, triều đình này đến cùng sẽ là triều đình của mấy đứa.”
Ta dâng trà cho Thôi Liêm Chính: “Đao quý của lão sư không già. Học trò còn rất nhiều điều muốn học hỏi lão sư.”
Thôi Liêm Chính nhận lấy chén trà trong tay ta: “A Vọng, người vi sư tin nhất là con. Chỉ cần con luôn thành thật với vi sư, chúng ta chính là người thân cận nhất của nhau.”
Ta giơ trà kính Thôi Liêm Chính, cười cười: “Tất nhiên con và lão sư là người thân cận nhất của nhau rồi.”
Nhưng cõi đời này nào có cái gì là thật đâu, tất cả đều là kép hát khoác lên mình vai diễn giả tạo.
Sau khi rời khỏi Thôi phủ, Trường Sinh đỡ ta lên xe ngựa xong mới dè dặt hỏi dò ta rằng: “Gia, chúng ta hồi phủ nhé?”
Ta móc ra ngọc bội khắc hình thanh tùng ra khỏi ngực, nói: “Hồi phủ cũng có gì vui đâu? Ta đi Tần phủ vậy.”
Trường Sinh run rẩy, lấy một bộ kim ty ngân giáp để sẵn trên xe ngựa ra mặc vào người ta: “Gia, bảo vệ tính mạng là chuyện quan trọng nhất trên đời.”
“Trường Sinh ơi, nếu không ngươi tìm thêm cho ta một bộ nguyễn giáp đi. Chỉ mặc một bộ thế này làm tim ta đập rộn ràng quá.”
“Gia ơi, nhưng sao lúc ngài bỏ thuốc vào trà của Tần đại nhân, tay của ngài lại vững vàng đến thế?!”
Không ngờ rằng ngọc bội Tần Độ cho ta dùng tốt đến thế. Bản tướng một bước thông suốt, không chút trở ngại đặt chân vào Tần phủ.
Tần Độ tay chân mềm nhũn, đang nằm trên nhuyễn tháp, thấy ta đi vào chỉ hừ lạnh một tiếng.
Ta lại cười: “Tiểu Tần đại nhân đã hiểu ra chưa?”
Tần Độ liếc ta một cái: “Tả tướng đã sớm biết chứng từ do Lâm Dục điểm chỉ sẽ không tới tay bệ hạ, đúng không?”
“Tiểu Tần đại nhân quả thật thông minh.” Ta vỗ vai Tần Độ một cái, “Bệ hạ hôm nay đã lẩm cẩm rồi, mọi chuyện trên dưới đều phải qua tay Thôi tướng, cho nên chiết tử của ngài trình không tới trước mặt Thánh thượng đâu á.”
“Đây chính là lý do ngài thả những thí sinh kia ư? Ngài nói cho họ biết hết thảy những chuyện này đều là do Thôi tướng bày mưu đặt kế, để cho họ ca tụng Thôi tướng, miệng truyền miệng để cho Thôi tướng công cao lấn chủ, làm cho bệ hạ phải kiêng kỵ lão?”
Tần Độ nhìn ta lạnh lùng không nói, y chất vấn: “Mạng của những sĩ tử đó không là gì cả ư?”
“Nếu hi sinh mấy cái mạng đó có thể để cho vua tôi cách lòng, cũng coi như là một chuyện công đức.” Ta cắt lời Tần Độ, “Chỉ cần bọn họ có thể làm mùng một, ta có thể làm mười lăm.”
“Bỏ đi vài cái mạng kia, ta có thể bảo đảm rằng những kỳ khoa cử sau này chỉ có công bằng liêm chính.”
“Ngài xuất thân quý môn, ngài có biết nếu bách tính bình dân muốn theo nghiệp học hành sẽ gặp bao nhiêu khó khăn không?”
“Ngài sư từ danh môn, ngài có biết sĩ tử bần hàn ban ngày làm lụng cực khổ, canh ba hàng đêm châm đèn học tập, vất vả đến thế nào không?”
“Ngài vừa làm quan đã vào Lan đài, ngài có biết học trò nhà nghèo lần mò đường đi cả đời trong bất lực, đến cùng chỉ được một chức quan bé như hạt mè không?”
“Có lẽ ngài biết, ngài muốn dùng chính đạo của mình để giải quyết, nhưng ngài có giải quyết được chăng?”
Ta nhìn Tần Độ chằm chằm: “Tần Độ ơi, nếu ngài cứ giữ vững chính lộ của ngài như vậy, sau này biển rộng mênh mông, ngài cứ vùng vẫy cho thỏa thích.”
“Ngài điên rồi, Khương Vọng.” Mắt Tần Độ sâu thăm thẳm, “Ngài đang muốn trở thành kẻ thù của thế gia, lót đường cho ta ư?”
Ta lưu manh vô lại mà nhún vai một cái: “Ngài đoán đi.”
“Đoán cái rắm!”
6.
Tên tuổi Thôi Liêm Chính vang vọng khắp Đại Yến, thậm chí có bách tính còn lập bia công đức cho lão.
Ánh lửa nhấp nháy, trên trường án phủ đầy hồ sơ tấu chương.
Ta lật một hồi lâu, từng cái đều là tấu chương tố cáo ta, cái nào cái nấy đều ký tên Tần Độ.
Trường Sinh tiến tới bên cạnh ta: “Đại nhân, muốn diệt khẩu không?”
“Y tấu ta, Thôi Liêm Chính mới có thể tin ta, y càng tấu ta, ta càng an toàn.”
“Gia, chữ của Tần đại nhân cũng như con người ngài ấy vậy. Phẩy một dấu cũng cứng ngăng ngắc,” Trường Sinh quét mắt nhìn đống chiết tử của Tần Độ, “Dầu muối không vào.”
Ta véo má Trường Sinh một cái: “Gia đã dạy ngươi không nên trông mặt mà bắt hình dong rồi, đúng không?”
“Nếu Tần Độ có mười ngàn tấm lòng thì cả mười ngàn tấm lòng ấy đều là thật tâm cả.”
Trường Sinh xoa mặt lầu bầu: “Có thể thuộc hạ không nhìn thấy lòng của Tần đại nhân, nhưng lại có thể nhìn ra Tần đại nhân cứng như cục sắt vậy.”
Ta cầm kim bạc khêu bấc đèn, lẩm bẩm nói: “Gia có cách để cục sắt này trở nên nhu tình tự thủy.”
Trường Sinh nhận lấy kim bạc trong tay ta, hỏi: “Gia, ngài vừa nói gì vậy?”
“Không có gì, ý gia ý là nếu Tần Độ là cục sắt, vậy cứ châm một mồi lửa đốt cháy rụi hắn đi!”
Lúc ta đang suy nghĩ làm sao để hòa tan Tần Độ thì hướng gió bên ngoài cũng dần thay đổi.
Lâm Dục đột nhiên sửa lời khai, nói là ta thẩm vấn hắn, hơn nữa mấy chuyện xấu ta làm trước khi cũng cũng bị ai đó sửa thành nhẫn nhục vì dân.
Dân chúng nói không thể bên nặng bên nhẹ, thế là cũng lập bia công đức cho ta luôn.
“Gia, rõ ràng là Thôi cẩu muốn kéo ngài xuống nước đây mà!”
Trường Sinh gấp đến độ đi đi lại lại mòng mòng trong phòng, “Bằng không tôi đi giết lão nhé, lấy đầu lão cũng chẳng phải việc gì khó.”
“Nhưng giết lão rồi thì sao? Thôi đảng vẫn đông như cũ, chúng sẽ đẩy một Thôi Liêm Chính khác lên thay thế.”
Ta gõ gõ Trường Sinh một cái: “Phải nhổ cỏ tận gốc. Mau chuẩn bị xe cho gia, gia muốn vào cung.”
Nếu lão khổ tâm suy tính, giành giật đại quyền, thì ta phải từ từ phá hủy, xé rách vỏ bọc thánh nhân của lão, hủy diệt quyền thế của lão.
Dựa theo giác ngộ dù chuyện gì xảy ra cũng phải ưu tiên bảo toàn tính mạng trước, ta trực tiếp quỳ thẳng xuống trước mặt lão hoàng đế: “Thần có tội! Thần thẹn với bệ hạ! Thẹn với triều đình!”
“Triều đình.” Lão hoàng đế hừ lạnh một tiếng, “Triều đình của trẫm chỉ là mấy tòa cung điện mà thôi!”
“Khanh không ăn cơm chung nồi với Thôi tướng nữa à?”
Ta nằm rạp trên đất: “Thần nguyện quay đầu là bờ, vì bệ hạ máu chảy đầu rơi, trừ ưu giải nạn.”
“Sao trẫm có thể tin khanh đây?”
“Dẫu Thôi tướng là lão sư của thần, cũng là người cất nhắc thần ngồi lên vị trí Tả tướng này, nhưng hôm nay thần quyền thế lớn dần, Thôi tướng lại muốn thần phải chết.”
Ta khẩn thiết nói: “Thần chỉ cầu một con đường sống.”
Lão hoàng đế hừ cười một tiếng: “Không phải khanh đã sớm cấu kết với Thái tử, muốn chia cắt thế gia ư?”
“Thần chỉ mong rằng thiên hạ này là thiên hạ của bệ hạ.” Ta vẫn quỳ rạp trên đất, “Mà không phải thiên hạ của thế gia.”
“Đi ra đi, đừng nấp ở phía sau nghe lén nữa.”
Thái tử và Tần Độ đi ra từ sau tấm bình phong: “Phụ hoàng đã biết, cần gì phải nghiêm khắc với Tả tướng như vậy?”
“Tất cả những chuyện khanh làm, Tần Độ đã nói hết với trẫm, khanh là một đứa trẻ ngoan, lòng mang hoài bão.” Lão hoàng đế chỉ Tần Độ, chậm rãi nói, “Trẫm đã phái Tần Độ đi thuyết phục dòng thứ thế gia phân gia rồi.”
Cả người ta lung lay, không biết Tần Độ nói với lão hoàng đế chuyện gì, chỉ có thể thử dò xét: “Thần thấy… nên thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.”
Thái tử hành lễ với lão hoàng đế một cái: “Nhi thần cảm thấy Tả tướng nói có lý lắm.”
Lão hoàng đế phẩy tay với chúng ta: “Trẫm già rồi, thiên hạ này cuối cùng là thiên hạ của người trẻ các ngươi.”
Để càng thêm chèn ép Thôi Liêm Chính, ta mới rời khỏi hoàng cung thì thánh chỉ cũng bệ hạ đã đến.
Thánh chỉ nói ta ngày ngày quên ăn mất ngủ, một lòng vì dân vì nước, nay Thánh thượng đặc biệt ban thưởng Trích Tinh Các, vào ở hoàng thành, còn có thể cùng bệ hạ cầm đuốc chơi đêm * mấy hôm.
* Cầm đuốc đi đêm (bỉnh chúc dạ du) 秉烛夜游.
Dưới gốc đại thụ là nơi phù hợp để hóng mát nhất. Sau khi vào Trích Tinh Các, ngày ngày bệ hạ đều phái người ban thức ăn cho ta, làm mặt ta cũng tròn trịa hơn trước mấy phần.
Trường Sinh ai oán: “Gia, ngài có thấy tôi mệt mỏi lắm rồi không? Cứ đều đặn ba ngày lại có một đợt thích khách tới thăm viếng ngài, tôi cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.”
“Ráng gắng gượng thêm vài hôm nữa thôi. Chờ sau khi chuyện này thành công, gia dẫn ngươi đi Giang Nam ngắm mỹ nhân nhé.”
Bỗng, ta rùng mình một cái: “Trường Sinh, chỗ này lạnh quá!”
Trường Sinh đưa tay dò hướng gió: “Gia, chỗ cao gió lớn.”
Ta lẳng lặng thở dài, nói: “Cho nên lúc nào ngươi mới tiến bộ đây? Không biết đưa áo khoác cho gia nhà ngươi ư?”
“Trời lạnh, lòng người càng lạnh hơn.”
Sau lưng ta vang lên giọng nói của Tần Độ. Y quơ quơ bầu rượu về phía ta: “Không bằng Khương tướng uống với ta một ly vậy?”
Chất lỏng lạnh như băng rót vào thực quản, cả người ta nóng như bốc hỏa.
“Khà,” Ta thở ra một hơi, “Rượu ngon!”