TỊCH TIÊN - 7
Cập nhật lúc: 2025-07-10 18:22:17
trong lòng vẫn chút bất an.
Bởi lẽ, trắc phi... chung quy vẫn chỉ là .
Nay phủ chính phi, còn thể sống yên .
nếu mai chính thất bước , ... nên xử trí thế nào?
Chẳng bao lâu , thai tượng dần rõ rệt— bắt đầu ăn nhiều, ngủ nhiều, tinh thần uể oải.
15
Mang thai qua ba tháng, thể ngược càng thêm khỏe mạnh.
Thái phu nhân đối với càng thêm hòa ái, Lý Tú Khiêm cũng vô cùng quan tâm.
Hắn dám chạm nữa, để giải khuây cho , thường dẫn ngoài dạo chơi.
Khi thì ngắm cá nơi hồ nước, khi thì du ngoạn vùng ngoại ô, khi đưa đến bãi ngựa sân đá cầu để mở mang tầm mắt.
Vì khiến vui lòng, đường đường là một vị Quận vương mà dụng tâm đến thế, tin rằng thật sự mong mỏi đứa trẻ .
Khi mang thai hơn sáu tháng, đại phu đến thăm khám bình an.
Không ngờ ông bỗng :
“Nếu lão phu đoán lầm, trong bụng phu nhân e là đang cưu mang song thai, thậm chí là tam thai.”
Thái phu nhân khựng , mất một lúc mới hiểu hết lời .
“Song thai? Tam thai ?”
Lão đại phu gật đầu:
“Mạch tượng định mà hữu lực, ít nhất hai mạch là nam nhi.”
Thái phu nhân kích động đến nỗi khó thở, để nha bên cạnh vỗ lưng một hồi mới thở một , thốt lên:
“Hai đứa cháu trai? Đây, đây đúng là hỷ sự to lớn a!”
Bà như dám tin tai , mừng đến độ phân biệt nổi phương hướng!
“Vân Cẩm , ông trời ơi, nếu quả đúng là thế, con chính là đại công thần của vương phủ ! Đại công một việc lớn a! Ta trọng thưởng cho con mới , trời ơi!”
“Để xem ai còn dám Quận vương con nối dõi nữa! Ha ha ha ha!”
Lão đại phu sợ Thái phu nhân vui quá mà ngất, vội vàng :
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Dĩ nhiên, việc còn đợi đến ngày sinh mới thể xác định rõ ràng.”
Thái phu nhân đến nỗi khóe miệng cong tận lên tận đuôi mày:
“Tất nhiên, tất nhiên, như cũng thưởng, ai cũng phần!”
Vài ngày , một vị kim lan cố hữu của Thái phu nhân từ Kinh thành đến thăm—chính là Phu nhân của Quốc công phủ Túc Quốc.
Đại Nhi vị Túc Quốc công phu nhân và Thái phu nhân tình như tỷ , nhưng từ nhỏ ngấm ngầm tranh cao thấp, chuyện gì cũng so.
Thuở thiếu nữ thì so sắc , của hồi môn; xuất giá thì so phu quân, so con cái; đến nay tuổi tác cao, bắt đầu so cháu chắt.
Mà năm nào, Thái phu nhân cũng luôn lép vế.
Vì thế Túc Quốc công phu nhân đến chơi, Thái phu nhân lập tức gọi tiếp chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tich-tien/7.html.]
“Đây là trong phòng của Khiêm nhi, hiện đang mang thai, đại phu là... tam thai!”
Thái phu nhân hân hoan giới thiệu.
Túc Quốc công phu nhân rõ tâm bệnh của bà, chỉ gật đầu một cái, thản nhiên :
“Nhìn cũng là một đứa bé ngoan ngoãn đấy.”
Nói xong, liền đưa cho một chiếc vòng tay bằng hoàng kim.
Ta cầm thử, chỉ e cũng nặng tới năm lượng, đúng là nhà phú quý xuất thủ chẳng tiếc tay.
Ban đầu, Túc Quốc công phu nhân chẳng mấy để tâm tới —bởi nhà bà cháu trai cháu gái đầy đàn, một tiểu như mang thai nào gì đáng để ngạc nhiên?
khi bà liếc một cái, ánh mắt chợt trở nên nghiêm trọng.
Thái phu nhân thấy thế, liền hỏi:
“Sao ?”
Túc Quốc công phu nhân chậm rãi :
“Vị trắc phu nhân của phủ các ... trông vài phần giống một vị quý nhân ở Kinh thành.”
Thái phu nhân hạ thấp giọng:
“Là vị nào?”
Túc Quốc công phu nhân ngẫm nghĩ, ghé sát tai bà thì thầm một câu.
Thái phu nhân xong cũng biến sắc:
“Không thể nào!”
Túc Quốc công phu nhân :
“Thật là giống lắm. Nghe vị ... còn một song sinh nữa.”
Ta họ đang nhắc đến ai, nhưng chắc chắn là một nhân vật lớn.
Bằng , với phận của hai vị phu nhân, chẳng cần cẩn thận đến thế.
Ngay đó, Thái phu nhân liền cho lui xuống.
16
Về đến phòng, thấy sắc mặt u uất, Lý Tú Khiêm liền hỏi:
“Có mệt mỏi ? Mẫu vui mừng quá độ, mới cố tình gọi nàng qua như .”
Ta hiểu rõ tâm ý của lão nhân gia, vốn chẳng hề lấy phiền lòng.
Chỉ là… cái gọi là “quý nhân” , rốt cuộc là ý gì?
Ta đành lắc đầu đáp: “Chỉ yên một chỗ, đến nỗi mệt.”
Lý Tú Khiêm dịu giọng dỗ dành: “Báo cho nàng một tin lành. Thương nhân mua ngọc bội tìm , hiện đang ở Phương Nam. Không bao lâu nữa, ngọc bội sẽ mang về.”
Hai mắt sáng lên: “Đa tạ quận vương.”
Lý Tú Khiêm dịu dàng : “Vân Cẩm, nàng yên tâm, chẳng bao lâu nữa sẽ tìm nhân của nàng thôi. Nay nàng chốn nương , nhà của nàng cũng sẽ vì nàng mà mừng rỡ.”