Tiệm Vàng Mã 2: Đổi Mộ Cải Vận - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-10 05:56:52
4
Buổi trưa là thời điểm dương khí mạnh nhất trong ngày.
Tôi là giấy, chịu dương khí, nên mỗi lần ngoài đều cầm ô đỏ để hấp thụ dương khí thay .
Khi bay đến âm trạch của ông Lưu, hai vợ chồng nhà họ Lưu đã đợi sẵn từ lâu.
Khác biệt lần là trạng thái của Lưu Thành Phát.
Một tháng , còn bụng phệ, mang dáng vẻ tinh ranh của một thương nhân, giờ đây như rau củ rút khô nước, héo quắt xe lăn, hai mắt đờ đẫn thẳng phía .
Xa xa còn hai đàn ông cao lớn, lẽ là giúp khiêng xe lăn lên núi.
Bên cạnh còn là một mang theo hòm cấp cứu, thể sẵn sàng cứu hộ bất cứ lúc nào.
Tôi đã đoán sẽ gặp vấn đề, nhưng ngờ hành hạ đến mức .
“Anh Lưu ?”
Chưa kịp hỏi xong, Vương Phượng Mai đã xúc động lên tiếng.
“Cô Tôn, mau cứu nhà với! Từ lần chia tay với cô, nhà chúng liên tục gặp rắc rối. Đầu tiên là con trai chơi bóng gãy chân, đó công trường của chồng xảy chuyện. Không biết từ xuất hiện nhiều rắn, cắn thương mấy công nhân. Nhiều thấy rắn nên dám đến làm, công trường tạm dừng.”
Tôi cô , vài vòng quanh mộ.
“Còn gì nữa, kể hết , đừng bỏ sót chi tiết.”
Vương Phượng Mai gật đầu, tiếp tục kể.
“Còn chồng , …”
Cô , tiếp .
Tôi bổ sung thay: “Anh Lưu lời , chỉ mặc đồ trắng, mà còn đeo hoa đỏ ngực, đúng ?”
Trên mặt Vương Phượng Mai thoáng kinh ngạc, đó bình tĩnh .
Chắc hẳn cô đã quen với khả năng của .
Tôi tiến lên kiểm tra Lưu Thành Phát.
Hắn như mất hồn, ngơ ngơ ngác xe lăn. Tôi giơ tay vẫy mặt , con ngươi hề chuyển động theo.
“Anh thành thế như thế nào?”
Giọng Vương Phượng Mai run rẩy.
“Ảnh dự một bữa tiệc nào đó. Người khách sạn gọi điện báo cho , ngất xỉu trong tiệc. Khi đến bệnh viện, đã thế . Sau khi kiểm tra diện, bác sĩ cũng vấn đề gì, chỉ bảo chúng nghỉ ngơi . Cô Tôn, ảnh gì ?”
Tôi lấy một cái bát từ trong túi, dùng giấy cắt một hình nhỏ, đốt trong bát.
“Không ngoài dự đoán của , mất một hồn một phách, lấy để kết âm hôn.”
Vương Phượng Mai lập tức hoảng loạn.
“Cái gì? Kết âm hôn?”
Tôi hiệu cho cô đừng . Cầm hình giấy đang cháy, đặt lên cằm Lưu Thành Phát.
“Chuyện gì đã xảy , để chính .”
Hình giấy cháy chậm, ngọn lửa như ngọn lửa từ bật lửa, nhẹ nhàng đung đưa theo gió, thiêu đốt cằm Lưu Thành Phát.
Râu mép của cháy xém, cằm dần đỏ sưng lên.
Vương Phượng Mai xót chồng, nước mắt rơi, nhưng biết hại họ, che miệng dám lên tiếng.
Chẳng mấy chốc, cằm Lưu Thành Phát lửa đốt phồng lên một mụn nước máu.
Mụn nước càng lúc càng lớn, cuối cùng vỡ .
Một giọt chất lỏng nhỏ lên hình giấy.
“Xèo” một tiếng, ngọn lửa tắt ngóm.
Đồng thời, Lưu Thành Phát như chết đuối đột nhiên hít khí trong lành, há miệng thở dốc.
Vương Phượng Mai kích động chạy đến.
“Anh ơi, ! Cô Tôn, cô giỏi quá!”
Tôi thở dài.
“Tôi chỉ dùng chất béo cơ thể nhỏ lên hình giấy, làm một giả thế thân, tạm thời lấy một hồn một phách. khi thời gian qua , giả mất hiệu lực, vẫn sẽ trở như cũ.”
Đôi mắt đờ đẫn của Lưu Thành Phát dần sáng lên.
Hắn quanh, hỏi Vương Phượng Mai.
“Tôi thế …”
Ánh mắt lướt qua , im bặt. Suy nghĩ một lát, vẻ ngượng ngùng.
“Cô Tôn, đây là ngu ngốc, chuyện nhà vẫn nhờ cô giải quyết. Trước đây… xin cô, xin !”
Thái độ của Lưu Thành Phát thành khẩn, cũng chấp vặt.
“Chị Vương đã thắp ngàn ngọn đèn trường minh cho , công đức đủ để giúp đỡ. Nhân lúc tỉnh táo, hãy kể rõ chuyện xảy đêm hôn mê, mới thể giúp giải quyết.”
Lưu Thành Phát nhắm mắt hồi tưởng.
“Hôm đó tham dự một buổi lễ trao giải của thương hội. Khi lên nhận giải, ngất .”
Vương Phượng Mai lo lắng hỏi: “Khi mặc đồ trắng, lúc bệnh viện mặc áo vest trắng?”
Sắc mặt Lưu Thành Phát tái nhợt.
“Tôi đến hội trường, một nhân viên phục vụ làm đổ rượu vang lên . lễ trao giải sắp bắt đầu, kịp thay đồ, đành mặc tạm áo của quản lý khách sạn.”
Vương Phượng Mai giả vờ nổi giận, đánh một cái.
“Không mặc đồ trắng ?”
Lưu Thành Phát nhíu mày: “Lúc đó bận nhận giải, với nhân viên phục vụ bỏ thêm một chiếc khăn tay đỏ sẫm túi áo, nghĩ hẳn là trắng, nên…”
Tìm nguyên nhân .
“Anh Lưu, gần đây suy khí, giữa trán đỏ tía mang theo sát khí đào hoa. Mặc đồ trắng khiến khí trường của yếu hơn. Áo trắng, thêm khăn tay đỏ hồng, giống như chú rể đeo hoa hồng ngực khi cưới. Người sống kết hôn mặc áo đỏ đeo hoa đỏ, còn kết âm hôn với chết thì mặc áo trắng đeo hoa đỏ. Khi lên nhận giải, ánh đèn sân khấu tạo thành ánh sáng sát, chiếu ba hồn bảy phách của . Mặc áo trắng, đeo hoa đỏ, khách mời vỗ tay chúc mừng, cô dâu ma của đến mang một hồn một phách.”
Vương Phượng Mai quên , vô thức rụt cổ. Lưu Thành Phát mặt trắng bệch, cơ thể khẽ run.
“Cô Tôn, Tôn đại sư, giải quyết thế nào đây!”
Tôi chậm rãi để trấn an: “Việc dễ giải. Kết âm hôn cần bát tự, bát tự của chắc chắn trong hộp tro cốt hoặc quan tài của cô gái ma đó. Tìm tờ giấy đỏ ghi bát tự của , lấy đốt là phá .”
“Anh tính kế. Gần đây thù oán gì với ai ?”
Nghe thể giải quyết, sắc mặt Lưu Thành Phát và Vương Phượng Mai khá hơn, bắt đầu nghĩ đến những xung quanh.
“Tôi bình thường đối xử với cấp rộng rãi, cũng bóc lột công nhân, kết thù với ai.”
Vương Phượng Mai đột nhiên nhớ điều gì.
“Cô Tôn, lần cô âm trạch của cha chồng vấn đề, liệu liên quan đến việc ?”
Cô chớp mắt, vẻ thoải mái.
“Thực hôm đó thấy cô bay xuống núi, biết cô thường. Tôi tin lời cô. Khi công trường xảy chuyện, giấu ảnh, tìm mấy thầy phong thủy đến xem âm trạch của cha chồng. Mấy họ đều phong thủy âm trạch phá, làm lễ long trọng, nhưng chẳng tác dụng gì. Sau đó, con trai cắm trại với bạn, về 12 giờ, nó ngã từ cây xuống, gãy chân.”
Tôi gọi Vương Phượng Mai đến, uống thử nước suối chân núi.
“Là ngọt đắng?”
Chị Vương dù ghê sợ, nhưng cũng cố uống một ngụm.
“Rất ngọt và mát.”
Quay mộ, xé một mảnh giấy tuyên, ném về phía bia mộ.
Mảnh giấy xoay tròn, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
“Cây cỏ tươi , nước sông trong ngọt, mộ sát khí gió độc. Khí tụ ở đây hề phá.”
Vương Phượng Mai hiểu: “Cô Tôn, lần cô âm trạch chọn , sẽ mang phúc cho con cháu. Huyệt khí phá, nhà xui xẻo thế ?”
Tôi Lưu Thành Phát.
“Bởi vì trong mộ , căn bản chôn cha .”
5
“Không thể nào!”
Lưu Thành Phát đột nhiên kích động.
“Tôi tự tay ôm hũ tro cốt của cha chôn xuống, thể cha !”
Tôi chỉ vài mảnh giấy đỏ bên cạnh mộ.
“Trong cỏ hoang bia mộ tiền giấy đỏ. An táng là việc tang lễ, rải tiền giấy trắng. Dịch mộ tương đương với chuyển nhà, là việc hỷ, nên rải tiền giấy đỏ. Vậy nên, ngôi mộ chắc chắn đã động đến.”
Thực chỉ viện cớ, vì cảm nhận chôn đất.
Trên bia mộ ghi rõ năm tháng sinh tử của ông Lưu, ông an táng ở đây 5 năm, nhưng hài cốt trong mộ đã chết 7 năm.
Lưu Thành Phát giận đến mức dậy khỏi xe lăn.
“Kẻ nào độc ác đến ! Đào mộ cha , nếu biết là ai, tuyệt đối tha!”
Tôi suy nghĩ của .
“Anh Lưu, xung quanh bạn bè thân nào, đây xui xẻo, nhưng trong một năm nay đột nhiên chuyển vận, thậm chí giàu lên chỉ qua một đêm ?”
Lưu Thành Phát cố gắng suy nghĩ.
“Thành thật mà , làm công trình, quen biết quá nhiều , nhớ nổi.”
Tôi nghĩ thêm.
“Người thân quen với nhà , biết vị trí mộ của cha .
Huyệt như thế , thời gian an táng quy tắc, nếu đào bừa sẽ phạm kiêng kỵ. Người đó ít nhất biết thời gian qua đời và an táng của cha . Một huyệt cần ít nhất ba tháng để tụ khí và che chở cho hậu thế. Dịch mộ chọn ngày, đặc biệt là đào mộ khác, đưa nhà , cần chọn ngày, bày trận, đợi đất mộ khô, ít nhất 10 ngày. Người biết hành trình của , thậm chí thể kiểm soát hành trình của . Trong 10 ngày đó, các chắc chắn ở nhà.”