Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Tiệm Vàng Mã 3: Lễ Đồng Nữ - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-07-09 23:57:26

Tôi khô miệng, há môi, đầy mùi máu tanh.  
 
“Con khát quá, thể cho con chút nước ?”  
 
Người phụ nữ trẻ hơn, vẻ đành lòng. Cô nghĩ một lúc, ngoài, lát bưng một bát nước .  
 
Tôi uống nước từ tay cô , thần trí dần tỉnh táo.  
 
Theo bản năng, mở miệng: “Mẹ ơi, con đau quá.”  
 
Người phụ nữ thoáng chút đành lòng, nhưng ý định cởi trói cho .  
 
đặt bát nước xuống, lùi cửa: “Bây giờ thả , chờ đại sư đã!”  
 
Lát , tiếng bước chân vang lên. Người phụ nữ khép hờ cửa, ngoài chuyện với bà già. 
 
“Mẹ, đại sư ?”  
 
Giọng bà già đầy khó khăn: “Đại sư đang bế quan, tử của ông điện thoại. Tao kể tình hình, tiểu sư phụ tính toán một chút, nghi thức đã thành công. Nó sống sót, lẽ là mạng lớn. mọi thứ chắc chắn, đợi đại sư xuất quan xem xét.”  
 
Tôi nhốt hai ngày. Trong thời gian , cố gọi hồn phách cô bé , nhưng chút thở nào.  
 
Có thể do trận pháp hạn chế, hoặc hồn phách cô bé thật sự đã tan biến.  
 
gọi hồn cô bé, nhưng cảm nhận , căn phòng từng chỉ một chết.  
 
Không khí âm u lạnh lẽo, khiến da đầu tê dại, là oán khí kéo dài tan.  
 
Khi sắp chết đói, họ thả , ném cho một bát cơm thừa để ăn, ở phòng khách thì thầm.  
 
“Dù cũng thả , để chết đói càng khó xử lý!”  
 
“Mẹ, con sợ!”  
 
“Sợ gì? Cũng lần đầu, hơn nữa, nó chết mà?”  
 
Nghe họ , dừng đũa.  
 
Không lần đầu?  
 
Nghĩa là, họ đã thực hiện nghi thức hiến tế nhiều lần .  
 
Pháp thuật , rốt cuộc dùng để làm gì?  
 
Thấy lặng lẽ ăn cơm, hai để ý nữa, tự làm việc của .  
 
Ăn xong, co ro trong phòng tạp vật nghỉ ngơi.  
 
Cơ thể của , thể dùng pháp thuật.  
 
Hồn phách và cơ thể hòa hợp, cảm nhận cơ thể đã bắt đầu thối rữa.  
 
Vết trầy còn chảy máu, nhưng lành, mà là máu trong cơ thể đã đông .  
 
Vết thương đóng vảy, mà dấu hiệu thối rữa.  
 
Hồn phách thể rời khỏi cơ thể, mà cơ thể đang phân hủy.  
 
Tôi làm gì đó khi cơ thể hỏng .  
 
Đêm xuống, tiếng phụ nữ và bà già đã ngủ, đẩy cửa lặng lẽ ngoài.  
 
Không hương nến, chỉ thể kết ấn triệu quỷ sai.  
 
thử bảy tám pháp thuật vẫn gọi quỷ sai.  
 
Tôi tập trung kết ấn, đột nhiên, một cái tát khiến ngã nhào.  
 
“Nửa đêm trong sân như ma, mày dọa chết tao ?” 
 
Cơ thể vốn yếu ớt, sức chống đỡ, đầu đập xuống đất, cơn đau nhói khiến run rẩy, kìm kêu lên thảm thiết.  
 
Người đàn ông nới lỏng cà vạt, như hả giận, đá mạnh vài cái bụng .  
 
“Đồ xui xẻo, đúng là xui xẻo!”
  
Hắn lảo đảo nhà, biết rằng, lưng một hồn ma đang bám theo.  
 
Hồn ma theo , nhưng đến cửa như thiêu đốt, bật ngoài.  
 
Tôi chịu đau, cố bò về phía hồn ma.  
 
Hồn ma giữ nguyên hình dáng lúc chết, nên khi chết, gia đình thường mặc áo liệm, để tươm tất.  
 
Cô bé sáu bảy tuổi, chết trong tình trạng kinh hoàng: một đoạn tay chặt, mặt bỏng diện rộng, vết sẹo ghê rợn, bụng một vết rạch lớn, máu đỏ sẫm loang khắp áo. 
 
Thấy bò về phía , cô bé tròn mắt, lệ tuôn rơi.  
 
“Chị thấy ? Không ai thấy , đã trôi dạt một lâu.”  
 
Tôi gật đầu, cố gắng an ủi.  
 
“Em làm ? Sao theo ?”  
 
Cô bé nghĩ ngợi, mắt dần tràn ngập hận thù, đôi mắt vô tội chuyển thành đen kịt, giọng trở nên the thé.  
 
“Tôi biết tại theo , chỉ biết giết !”  
 
Nói xong, cô bé lao cửa, nhưng vẫn bật . Ngôi nhà sức mạnh lớn đến , thể ngăn oan hồn bên ngoài. 
 
Cô bé cam tâm, lao hết lần đến lần khác, mỗi lần va chạm, hồn phách càng thêm mờ nhạt.  
 
Sợ hồn cô tan biến, vội ngăn.  
 
“Đừng lao nữa, , sẽ giúp em!”  
 
Cô bé dần lấy thần trí, dừng .  
 
“Em khỏi khu , về phía tây một cây số, sẽ thấy một con phố thương mại. Ở giữa phố một tiệm giấy vàng mã, em đó, tìm một giấy tên Như Như, dẫn chị đến gặp .”  
 
Cô bé ngơ ngác gật đầu.  
 
Tôi chắc cô bé hiểu lời , dù cô chỉ mới sáu tuổi.  
 
Nhìn cô bé trôi , chỉ biết cầu mong mọi chuyện thuận lợi.  
 
Một giờ , Như Như và cô bé trôi đến.  
 
Như Như là tàn hồn nhặt , luôn ở trong tiệm làm bạn với .  
 
Ban đầu, Như Như nhận , mãi đến khi nhận thở của .  
 
“Chị Văn Văn, chị làm ?”  
 
Tôi sốt ruột: “Như Như, kịp giải thích nữa. Chị thể kết ấn triệu quỷ sai, em mau xem vấn đề gì.”  
 
Như Như ở bên nhiều năm, dù pháp thuật nhưng cũng học chút ít.  
 
triệu quỷ sai, nhưng cô oan hồn, thể biệt thự tự do.  
 
Trời sáng dần, khi ánh bình minh ló dạng, Như Như từ biệt thự .  
 
“Chị Văn Văn, trong nhà ba đại trận, một tiểu trận, nhưng em biết tên. Em về xem ghi chép của chị.”  
 
Như Như dẫn cô bé trôi , tránh ánh nắng đầu tiên thiêu đốt.  
 
Tôi co ro trong phòng tạp vật ngủ một lúc, thì tiếng ồn ngoài cửa đánh thức.  
 
Người đàn ông say rượu đêm qua cùng phụ nữ trẻ và bà già đang ở cửa thay giày, miệng ngừng phàn nàn.  
 
“Đã bảo nó sức khỏe kém, đừng bán nội tạng của nó nữa, mày !” Bà già mặt đầy hung ác.  
 
“Một con bé cũng chẳng đáng bao tiền, ăn xin mấy đồng? Chết thì chết thôi.” Người đàn ông cau mày.  
 
“Nó chết quan trọng, xác xử lý thế nào? Ngoài đầy camera, vứt cũng chẳng chỗ!”  
 
Nói xong, họ thay giày, định ngoài.  
 
Người đàn ông như nhớ gì đó.  
 
“Con bé trong nhà , chẳng chết ? Tôi mang nó nhà máy.”  
 
Bà già khó chịu, đẩy một cái.  
 
“Nó tạm thời động , đợi đại sư xuất quan tính. Đừng quan tâm nó, mau. Xử lý xong cái xác đó, chúng về sớm. Hôm nay là mười lăm tháng Bảy, đại sư bảo về khi trời tối.”  
 
Ba vội vã ngoài.  
 
Khi còn tiếng động, từ phòng tạp vật bước .  
 
Nội tạng? Ăn xin?  
 
Liên tưởng đến dáng vẻ chết chóc của cô bé đêm qua, một ý nghĩ lóe lên, nhưng nắm bắt .  
 
Họ ở nhà, ai canh , thể nhiều nơi hơn. 
 
Biệt thự rộng, khu sinh hoạt bình thường, nhưng căn hầm nhốt biệt thự, mà ở phía .  
 
Sau khi đưa khỏi hầm, họ cho đến gần đó.  
 
Nơi như một khu vườn nhỏ, giàn nho, cửa hầm ẩn giàn nho.  
 
Cửa mặt đất khóa bằng một ổ khóa sắt màu đỏ sẫm.  
 
Tôi thử dùng pháp lực mở, nhưng nhúc nhích.  
 
Đi vài vòng trong vườn, tìm xem hòn đá nào đập khóa.  
 
Đi một lúc, phát hiện vấn đề.  
 
Khu vườn như vườn nhà thường, giàn nho, hoa tươi, vài cây bắp cải, nhưng thực chất, mọi bố trí ở đây là Toả Linh Trận.  
 
Hèn gì dùng pháp thuật, hóa Toả Linh Trận đã giam cầm hồn phách .  
 
Tôi sân , mở cổng lớn, rời khỏi sân biệt thự.  
 
Cảm giác áp bức vô hình biến mất, thử, lập tức rời khỏi cơ thể cô bé.  
 
Cô bé ngã mềm nhũn xuống đất.  
 
Đêm qua đàn ông đánh ngã, trán đã lõm .  
 
Khi rời , vết tử thi mặt cô bé lan nhanh, gương mặt nhỏ nhắn tím xanh lẫn lộn.  
 
Hóa , như bà già , thuật Ly Hồn đã thành công.  
 
Hồn phách cô bé đã hiến tế, cô chết ngày hôm đó, mà cứu cô.  
 
Tôi nhập cơ thể cô, lẽ vì chấp niệm của cô.  
 
Tôi nhớ, cô một con gấu bông bằng giấy.  
 
Tôi đến bên cô, nhẹ nhàng chạm gương mặt non nớt.  
 
“Yên tâm, chị sẽ làm thật nhiều đồ chơi bằng giấy cho em, để em cô đơn. Chị cũng sẽ khiến kẻ chịu báo ứng, để em chết oan.”  
 
Tôi kết ấn, triệu âm sai.  
 
Ánh nắng ảnh hưởng đến linh thể, nên âm sai gọi chút vui.  
 
“Cô nương gọi , chuyện gì?”  
 
Tôi cúi hành lễ: “Đại nhân âm sai, trong biệt thự một căn hầm, lẽ oan hồn. Xin ngài mở sổ sinh tử, xem trong nhà hồn phách nào dẫn .”  
 
Âm sai mặt lạnh.  
 
“Dương thọ tận, chết ly hồn, sổ sinh tử ghi rõ cả. Tục ngữ ‘Diêm Vương chết canh ba, ai dám giữ đến canh năm’. Sao thể hồn phách dẫn ?”  
 
Giọng âm sai mang chút tức giận, như thể đang thất trách.  
 
Tôi vội giải thích: “Đại nhân hiểu lầm . Trong nhà nhiều trận pháp giam giữ oan hồn. Tôi học hành nông cạn, biết là trận pháp gì, nên mới mạo mời ngài lên.” 
 
Thấy thái độ , âm sai dịu giọng.  
 
“Nhà nào?”  
 
Tôi chỉ phía : “Chính căn .”  
 
Âm sai cau mày: “Cô đùa ? Đây chỉ là một khu vườn nhỏ!”  
 
Tôi kinh ngạc: “Sao là khu vườn? Chúng đang cửa biệt thự mà!”  

Loading...