Tiên Đài Có Cây
Chương 23: Chuẩn Bị Xuống Núi
Khâu Hỉ Nhi nói lời này khiến Nhiễm Nhiễm cũng tò mò đến trước gương đồng soi, phát hiện da dẻ mình thật sự đã khá lên rất nhiều. Nàng nhớ tới lời nhị sư thúc từng nói sen băng trong ao kia vốn là linh vật để điều hòa linh căn, năm đó Mộc Thanh Ca từng dùng thứ này giúp Tô Dịch Thủy điều hòa khí tức, thế nên liệu có phải vì ngâm nước ao mà làn da của nàng mới đẹp lên hay không?
Khâu Hỉ Nhi nghe Nhiễm Nhiễm suy đoán cũng không khỏi kích động liền chuẩn bị cùng sư muội đi ngâm nước hồ sen, nếu như tàn nhan trên mặt nàng bị ngâm cho tan hết thì lần tu tiên này cũng không uổng phí. Vừa vặn hôm nay sư phụ dẫn đại sư thúc cùng hai sư huynh xuống núi thăm bạn, trong núi không có nam nhân nên đi tắm ngoài trời dưỡng da cũng là một ý tưởng hay.
Nhiễm Nhiễm trước tiên thay quần áo, mặc vây ngực thật dày rồi xuống ao bơi một vòng. Tiết trời chớm đông, Khâu Hỉ Nhi ban đầu còn sợ lạnh nhưng nhìn Nhiễm Nhiễm hăng hái như thế thì bèn dùng tay thử nước, quả nhiên không lạnh như tưởng tượng. Thế là nàng không kịp chờ đợi vội cởi áo ngoài, vây ngực thật kỹ rồi nhảy ùm xuống nước.
Sau khi bơi được một lúc, Khâu Hỉ Nhi đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh men theo từng lỗ chân lông mà chui vào cơ thể, trong thoáng chốc nàng liền oa oa hét lên:
"Nhanh nhanh... tỷ...tỷ sắp đông cứng!" – Khâu Hỉ Nhi vừa luống cuống tay chân leo lên bờ, vừa hỏi Nhiễm Nhiễm – "Sao nước lại lạnh như thế?"
Nhiễm Nhiễm sững sờ, nàng không hề cảm thấy lạnh buốt mà ngược lại còn thấy nước này ấm áp khiến toàn thân thoải mái vô cùng. Khâu Hỉ Nhi cũng chẳng phải nói quá, cơ thể đang ngâm trong nước của nàng ta không ngừng run rẩy, loáng tháng đã bắt đầu tỏa ra hàn khí rồi đọng lại sương trắng trên da, giống như ngay lập tức có thể trở thành người tuyết. Nàng ta còn chưa kịp bơi lên bờ thì tứ chi đã cứng ngắc, hé miệng muốn kêu cứu nhưng lưỡi hình như cũng muốn đông cứng thành băng.
Nhiễm Nhiễm vội vàng bơi qua muốn đẩy Khâu Hỉ Nhi lên nhưng hai cái mái chèo bơi chó của nàng làm sao cứu người cho kịp, nàng cuống quýt nhìn Khâu Hỉ Nhi tái mét ở đằng kia hình như đã chết cóng rồi, hận không thể tự mình ôm Khâu Hỉ Nhi bay khỏi mặt nước.
Đúng lúc này trong ao đột nhiên sóng ngầm cuộn lên, vùng nước xung quanh Nhiễm Nhiễm như đang sôi trào, một luồng nhiệt độ nóng bỏng tại đan điền đang lưu chuyển. Thời điểm cảm xúc đã không kìm nén được, Nhiễm Nhiễm ngay lập tức từ trong ao vọt lên, mũi chân điểm nhẹ đáp xuống lá sen bên dưới.
Nhiễm Nhiễm phát ngốc nhưng không kịp nghĩ nhiều liền đưa tay kéo Khâu Hỉ Nhi đã cứng ngắc trong nước đi lên, xui xẻo Khâu Hỉ Nhi lại hơi nặng khiến nàng loay hoay mãi chẳng kéo lên được.
Trước mắt bỗng lóe lên một bóng trắng, Tô Dịch Thủy xuất hiện khẽ động ngón tay dâng dòng nước vững vàng đem Khâu Hỉ Nhi đẩy lên bờ. Nhị sư thúc vội vàng đặt tay ra sau lưng Khâu Hỉ Nhi vận công đem hàn khí bức ra, sau đó đại sư thúc Vũ Thần mang người đã bất tỉnh nhân sự trở về giường nghỉ.
Hai sư huynh vừa theo sư phụ trở về bị một màn này làm cho sợ ngây người, nhất là Tiết Nhiễm Nhiễm vận một thân váy trắng nhẹ nhàng đứng trên lá sen, tóc hơi ướt dính sát vào trên mặt trên cổ, mắt cá chân mảnh khảnh không ngừng nhỏ từng giọt nước long lanh. Một thiếu nữ như ngọc đứng trên lá sen xanh biếc... càng nhìn càng thấy si mê.
Nhiễm Nhiễm chưa kịp phản ứng đã trông thấy sư phụ xanh mặt trút đi áo choàng, sau đó phi thân lên dùng áo choàng quấn nàng lại mang ra khỏi ao. Hai tên nam đồ còn duỗi cổ ra xem, có điều Tô Dịch Thủy đã ngăn lại trước người nàng, hết sức khó khăn lắm mới che khuất ánh mắt của hai người bọn họ.
Lúc ánh mắt sư phụ băng lãnh quét qua cả hai mới giật mình nhận ra bản thân thất thố. Tô Dịch Thủy lạnh lùng mở miệng:
"Không có chuyện gì nữa, hai ngươi tự về luyện công đi!"
Cao Thương cùng Bạch Bách Sơn vốn muốn đi theo sư phụ về nhà tranh luyện Trúc Cơ khí, không nghĩ tới lúc ngang qua hồ sen lại gặp phải thứ chuyện ngoài ý muốn này nên cũng chẳng hiểu đầu đuôi cớ sự ra làm sao. Thế nhưng không thể không nói, tư thái của tiểu sư muội làm sao lại đẹp như vậy?
Trong ấn tượng của bọn họ thì nàng chỉ là cô nhóc gầy gò yếu ớt, vậy mà ban nãy trong bộ váy dài ướt át lại lộ ra thân hình có lồi có lõm. Tiếc là chỉ vừa mới nhìn thoáng qua thì sư phụ đã ngăn lại ngay trước mắt, cả hai đành phải tiếc nuối rời đi.
"Vì sao lại thoát y bơi lội, chẳng lẽ không biết nơi này có người qua lại ư?"
Đợi mọi người đều tản đi Tô Dịch Thủy bèn lạnh mặt nhặt lấy y phục trên đất quấn Nhiễm Nhiễm lại thành cái bánh chưng rồi bắt đầu giáo huấn. Nhiễm Nhiễm oan uổng thật sự nghĩ rằng bọn họ xuống núi sẽ không trở về trong chốc lát, không ngờ lại chọn ngay thời điểm mấu chốt thế này trở về. Suýt chút gây họa nên nàng tự biết mình đuối lý đành cúi đầu nghe sư phụ răn dạy, có điều vẫn không nhịn được mà hỏi:
"Vì sao Hỉ Nhi suýt nữa thì bị đông cứng vậy ạ?"
Tô Dịch Thủy hiển nhiên còn chưa trách mắng xong, nhưng nhìn dáng vẻ vội vàng của nàng cũng xụ mặt giải thích:
"Bên trong hồ trồng sen băng chính là vật chí hàn, đám sen này sống ở đây nhiều năm nên cũng khiến nước hồ biến đổi, không phải ai cũng có thể tùy tiện xuống bơi. Ngũ hành ngươi thuộc mộc, bên trong lại trống rỗng nên thứ này đối với ngươi có ích, nhưng nếu là người không phù hợp sẽ dễ xảy ra việc vì hấp thụ quá nhiều hàn khí dẫn đến đông cứng bỏ mình."
Nghe xong Nhiễm Nhiễm không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nói cách khác nếu như Tô Dịch Thủy không về kịp thì có lẽ Hỉ Nhi đã chết cóng rồi. Nhìn thấy vẻ áy náy trên mặt nàng, ngữ khí Tô Dịch Thủy chợt hòa hoãn:
"Là tại ta không nói rõ ràng với các ngươi, sau này để bọn họ tránh xa ao sen băng này ra một chút. Vũ Đồng đã cho Khâu Hỉ Nhi uống thuốc làm ấm, nàng lại được phát hiện kịp thời nên chốc nữa sẽ không sao."
Nhiễm Nhiễm nhẹ gật đầu, sau này nàng cũng không dám đưa Khâu Hỉ Nhi đến nghịch nước nữa. Nhưng mà ban nãy hình như nàng... vừa đứng trên lá sen...? Lúc này khi trong lòng Nhiễm Nhiễm đã yên tĩnh lại thì sự việc xảy ra trong lúc tình thế cấp bách bỗng nhiên ùa tới.
Tô Dịch Thủy nhìn nàng như có điều suy nghĩ, nói:
"Ngươi trời sinh hơi vô dụng, thì ra chỉ cần chút áp lực là sẽ có tiến bộ lớn.."
Xem ra dịp này cũng nhờ việc ngoài ý muốn giúp cho sư phụ nhận ra được một điều, làm thầy cũng giống như đầu bếp, phải xem thịt mà xuống đao. Tiết Nhiễm Nhiễm không có tiến bộ chỉ tập trung tinh thần xuống núi lấy chồng nên phải khiến cho nàng chịu chút áp lực mới được.
Thế là bài tập tiếp theo không chỉ là đi lại trên lá sen, Tô Dịch Thủy còn tìm đến một thùng đá nhỏ đánh tới Nhiễm Nhiễm lúc nàng đứng bên trên đi lại. Sư phụ mặc dù không dùng thực lực nhưng bị đánh trúng cũng rất đau, vì để né tránh nên nàng giống như bị thỏ tinh nhập thân, cố gắng nhảy vọt.
Lại nói tới đám bạn đồng môn nhìn thấy loại phế vật tu chân như Nhiễm Nhiễm lại có thể tiến triển cực nhanh, nắm giữ thuật đạp nước làm nhẹ người thì tỏ ra hâm mộ, Bạch Bách Sơn trước đó vừa hơi dao động đạo tâm cũng kiên định rồi. Hắn vốn nghĩ đó là do sư phụ không chịu thật lòng dạy dỗ, mỗi ngày chỉ sai bọn hắn xách đống cát chạy xuống chạy lên. Hiện tại xem ra Tô Dịch Thủy quả thật là có bản lĩnh, không những có thể thu phục được đệ nhất ma tu Ngụy Củ, nay lại còn có thể dạy tiểu sư muội vô dụng trở nên vượt trội.
Tiên sư như vậy là ngàn vàn khó cầu, chỉ là tiên sư có phải hơi thiên vị hay không, vì sao tiểu sư muội có thể tiến triển nhanh chóng còn hắn lại chậm chạp như vậy?
Hai ngày sau Bạch Bách Sơn cuối cùng nhịn không được chạy đi hỏi Tô Dịch Thủy vì sao không dạy cho hắn tiên thuật ở tầng cao hơn. Tô Dịch Thủy nhìn sang, lạnh nhạt đáp:
"Nhập môn tu chân bắt đầu từ căn cơ, nếu như tu vi càng cao thì căn cơ càng khó thay đổi. Nếu ngươi hối hận vì đã bái sư ở Tây sơn thì lúc này sửa lại còn kịp, nếu như tu vi cao thêm một chút thì nếu muốn rời khỏi phải đánh tan căn cơ, khó tránh thương gân động cốt. Học chậm một chút là để cho các ngươi còn kịp thời hối hận."
Nhiễm Nhiễm đứng một bên nghe chợt nhớ tới lúc đám người phái Cửu Hoa đến đòi đồ thì nhị sư huynh rõ ràng cực kỳ ân cần vây trước vây sau, giống như có ý muốn bấu víu quan hệ với Mộc Thanh Ca để nhận tổ quy tông vậy. Tô Dịch Thủy hiển nhiên nhận ra được tâm tư này của nhị sư huynh nên mới mở miệng đề xuất cho y.
Bạch Bách Sơn không nghĩ tới tính toán của mình đều bị sư phụ nhìn thấu còn ở trước mặt các sư huynh muội mà nói ra, lập tức có chút xấu hổ giải thích chính mình cũng không phải có lòng muốn thay thầy đổi bạn. Tô Dịch Thủy quan sát hắn, thản nhiên nói:
"Trước đây người đến Tây sơn cầu đạo rất nhiều, tại sao ta lại chọn mấy người các ngươi? Chỉ vì tổ tiên các ngươi đối với Tây sơn cũng có chút dính líu, mà ta chỉ thực hiện lời hứa hẹn của những cố nhân đã thiếu ân tình trưởng bối các ngươi. Chỉ là duyên sư đồ nông sâu cũng không phải do người định, lúc này nếu như hối hận thì cứ xuống núi đi."
Nói xong hắn liền đứng dậy rời khỏi.
Lời này là để trả lời vấn đề của Bạch Bách Sơn, nếu như đã vào tông môn của Tô Dịch Thủy thì phải đi theo lập trình của hắn. Kêu ngươi mỗi ngày xách cát thì ngươi phải ngoan ngoãn xách, nếu không kiên nhẫn cảm thấy chẳng học được tích sự gì thì sơn môn rộng mở, tùy ý rời đi. Nhưng đến lúc đó thì cũng đừng trách sư phụ muốn thu hồi bản lĩnh của môn phái.
Nhiễm Nhiễm cắn đũa cảm thấy sư phụ cũng có ý nhắc khéo mình, ở Vĩnh Thành Tây sơn này, con đường tu chân một khi bước vào thì cũng không phải chính mình muốn bỏ thì có thể từ bỏ. Nàng khẽ thở dài một hơi, cảm thấy nếu như không lấy chồng mà chỉ ở Tây sơn dốc lòng tu chân thì không biết cha mẹ sẽ thất vọng đến mức nào nữa, không may bọn họ về sau không thể sinh thêm đệ muội thì chẳng phải sẽ không ai ở dưới gối tận hiếu hay sao? Nàng... làm sao có thể yên tâm tu chân được?
Khâu Hỉ Nhi đối với việc sầu lo của Nhiễm Nhiễm thì xem thường:
"Ai nói tu chân không thể lấy chồng, nếu như muội đạt đến cảnh giới nhất định rồi tìm một kẻ làm tiên lữ thì tiêu dao khoái hoạt không kể sao cho hết! Lại nói một người đắc đạo gà chó lên trời, nếu muội đạt thành đại đạo thì còn sợ cha mẹ không nơi nương tựa hay sao?"
Nhiễm Nhiễm không phải người u uất, vừa nghe tam sư tỷ nói xong thì cảm thấy có lý vô cùng, là phế vật tu tiên nàng trước đây có cái nhìn thiển cận. Bây giờ nhìn bài tập nhập môn tự nhiên không thể lo nghĩ những chuyện vô bổ, trước cứ học phòng thân xong lại nói tiếp.
Từ khi Khâu Hỉ Nhi rơi xuống nước đã khiến Nhiễm Nhiễm không có việc cũng tự hiểu bí quyết nắm giữ Khinh Thân thuật, Tô Dịch Thủy giống như đã tìm được cách dạy đúng đắn không ngừng gia tăng áp lực lên người nàng, điều này vô tình khiến cho những sư huynh tỷ đi theo cũng hưởng được "ân huệ".
Có một hôm sư phụ trịnh trọng tuyên bố muốn đưa bọn họ xuống núi tu hành, đây bắt nguồn tự việc lần trước sư phụ đi thăm bạn dưới núi mà nên. Nghe đâu lần đó sư phụ đi gặp một vị cố nhân đã quen từ hai mươi năm trước gọi là Tần Huyền Tửu, vị này hiện là tướng quân trấn giữ Tây Bắc – thủ thành ở ải Vọng Hương.
Lần đó y mang khí thế hung hăng đến dưới Tây sơn muốn gặp Tô Dịch Thủy, Tô Dịch Thủy lại không có vẻ lạnh lùng thường ngày mà đích thân xuống đình dưới núi cùng y nâng ly. vị Tần tướng quân ban đầu khinh thường uống cùng Tô Dịch Thủy thế mà lại giống như bị kí.ch thích, mượn rượu giải sầu nhất thời uống đến lúy túy say.
Khâu Hỉ Nhi nghe Nhiễm Nhiễm suy đoán cũng không khỏi kích động liền chuẩn bị cùng sư muội đi ngâm nước hồ sen, nếu như tàn nhan trên mặt nàng bị ngâm cho tan hết thì lần tu tiên này cũng không uổng phí. Vừa vặn hôm nay sư phụ dẫn đại sư thúc cùng hai sư huynh xuống núi thăm bạn, trong núi không có nam nhân nên đi tắm ngoài trời dưỡng da cũng là một ý tưởng hay.
Nhiễm Nhiễm trước tiên thay quần áo, mặc vây ngực thật dày rồi xuống ao bơi một vòng. Tiết trời chớm đông, Khâu Hỉ Nhi ban đầu còn sợ lạnh nhưng nhìn Nhiễm Nhiễm hăng hái như thế thì bèn dùng tay thử nước, quả nhiên không lạnh như tưởng tượng. Thế là nàng không kịp chờ đợi vội cởi áo ngoài, vây ngực thật kỹ rồi nhảy ùm xuống nước.
Sau khi bơi được một lúc, Khâu Hỉ Nhi đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh men theo từng lỗ chân lông mà chui vào cơ thể, trong thoáng chốc nàng liền oa oa hét lên:
"Nhanh nhanh... tỷ...tỷ sắp đông cứng!" – Khâu Hỉ Nhi vừa luống cuống tay chân leo lên bờ, vừa hỏi Nhiễm Nhiễm – "Sao nước lại lạnh như thế?"
Nhiễm Nhiễm sững sờ, nàng không hề cảm thấy lạnh buốt mà ngược lại còn thấy nước này ấm áp khiến toàn thân thoải mái vô cùng. Khâu Hỉ Nhi cũng chẳng phải nói quá, cơ thể đang ngâm trong nước của nàng ta không ngừng run rẩy, loáng tháng đã bắt đầu tỏa ra hàn khí rồi đọng lại sương trắng trên da, giống như ngay lập tức có thể trở thành người tuyết. Nàng ta còn chưa kịp bơi lên bờ thì tứ chi đã cứng ngắc, hé miệng muốn kêu cứu nhưng lưỡi hình như cũng muốn đông cứng thành băng.
Nhiễm Nhiễm vội vàng bơi qua muốn đẩy Khâu Hỉ Nhi lên nhưng hai cái mái chèo bơi chó của nàng làm sao cứu người cho kịp, nàng cuống quýt nhìn Khâu Hỉ Nhi tái mét ở đằng kia hình như đã chết cóng rồi, hận không thể tự mình ôm Khâu Hỉ Nhi bay khỏi mặt nước.
Đúng lúc này trong ao đột nhiên sóng ngầm cuộn lên, vùng nước xung quanh Nhiễm Nhiễm như đang sôi trào, một luồng nhiệt độ nóng bỏng tại đan điền đang lưu chuyển. Thời điểm cảm xúc đã không kìm nén được, Nhiễm Nhiễm ngay lập tức từ trong ao vọt lên, mũi chân điểm nhẹ đáp xuống lá sen bên dưới.
Nhiễm Nhiễm phát ngốc nhưng không kịp nghĩ nhiều liền đưa tay kéo Khâu Hỉ Nhi đã cứng ngắc trong nước đi lên, xui xẻo Khâu Hỉ Nhi lại hơi nặng khiến nàng loay hoay mãi chẳng kéo lên được.
Trước mắt bỗng lóe lên một bóng trắng, Tô Dịch Thủy xuất hiện khẽ động ngón tay dâng dòng nước vững vàng đem Khâu Hỉ Nhi đẩy lên bờ. Nhị sư thúc vội vàng đặt tay ra sau lưng Khâu Hỉ Nhi vận công đem hàn khí bức ra, sau đó đại sư thúc Vũ Thần mang người đã bất tỉnh nhân sự trở về giường nghỉ.
Hai sư huynh vừa theo sư phụ trở về bị một màn này làm cho sợ ngây người, nhất là Tiết Nhiễm Nhiễm vận một thân váy trắng nhẹ nhàng đứng trên lá sen, tóc hơi ướt dính sát vào trên mặt trên cổ, mắt cá chân mảnh khảnh không ngừng nhỏ từng giọt nước long lanh. Một thiếu nữ như ngọc đứng trên lá sen xanh biếc... càng nhìn càng thấy si mê.
Nhiễm Nhiễm chưa kịp phản ứng đã trông thấy sư phụ xanh mặt trút đi áo choàng, sau đó phi thân lên dùng áo choàng quấn nàng lại mang ra khỏi ao. Hai tên nam đồ còn duỗi cổ ra xem, có điều Tô Dịch Thủy đã ngăn lại trước người nàng, hết sức khó khăn lắm mới che khuất ánh mắt của hai người bọn họ.
Lúc ánh mắt sư phụ băng lãnh quét qua cả hai mới giật mình nhận ra bản thân thất thố. Tô Dịch Thủy lạnh lùng mở miệng:
"Không có chuyện gì nữa, hai ngươi tự về luyện công đi!"
Cao Thương cùng Bạch Bách Sơn vốn muốn đi theo sư phụ về nhà tranh luyện Trúc Cơ khí, không nghĩ tới lúc ngang qua hồ sen lại gặp phải thứ chuyện ngoài ý muốn này nên cũng chẳng hiểu đầu đuôi cớ sự ra làm sao. Thế nhưng không thể không nói, tư thái của tiểu sư muội làm sao lại đẹp như vậy?
Trong ấn tượng của bọn họ thì nàng chỉ là cô nhóc gầy gò yếu ớt, vậy mà ban nãy trong bộ váy dài ướt át lại lộ ra thân hình có lồi có lõm. Tiếc là chỉ vừa mới nhìn thoáng qua thì sư phụ đã ngăn lại ngay trước mắt, cả hai đành phải tiếc nuối rời đi.
"Vì sao lại thoát y bơi lội, chẳng lẽ không biết nơi này có người qua lại ư?"
Đợi mọi người đều tản đi Tô Dịch Thủy bèn lạnh mặt nhặt lấy y phục trên đất quấn Nhiễm Nhiễm lại thành cái bánh chưng rồi bắt đầu giáo huấn. Nhiễm Nhiễm oan uổng thật sự nghĩ rằng bọn họ xuống núi sẽ không trở về trong chốc lát, không ngờ lại chọn ngay thời điểm mấu chốt thế này trở về. Suýt chút gây họa nên nàng tự biết mình đuối lý đành cúi đầu nghe sư phụ răn dạy, có điều vẫn không nhịn được mà hỏi:
"Vì sao Hỉ Nhi suýt nữa thì bị đông cứng vậy ạ?"
Tô Dịch Thủy hiển nhiên còn chưa trách mắng xong, nhưng nhìn dáng vẻ vội vàng của nàng cũng xụ mặt giải thích:
"Bên trong hồ trồng sen băng chính là vật chí hàn, đám sen này sống ở đây nhiều năm nên cũng khiến nước hồ biến đổi, không phải ai cũng có thể tùy tiện xuống bơi. Ngũ hành ngươi thuộc mộc, bên trong lại trống rỗng nên thứ này đối với ngươi có ích, nhưng nếu là người không phù hợp sẽ dễ xảy ra việc vì hấp thụ quá nhiều hàn khí dẫn đến đông cứng bỏ mình."
Nghe xong Nhiễm Nhiễm không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nói cách khác nếu như Tô Dịch Thủy không về kịp thì có lẽ Hỉ Nhi đã chết cóng rồi. Nhìn thấy vẻ áy náy trên mặt nàng, ngữ khí Tô Dịch Thủy chợt hòa hoãn:
"Là tại ta không nói rõ ràng với các ngươi, sau này để bọn họ tránh xa ao sen băng này ra một chút. Vũ Đồng đã cho Khâu Hỉ Nhi uống thuốc làm ấm, nàng lại được phát hiện kịp thời nên chốc nữa sẽ không sao."
Nhiễm Nhiễm nhẹ gật đầu, sau này nàng cũng không dám đưa Khâu Hỉ Nhi đến nghịch nước nữa. Nhưng mà ban nãy hình như nàng... vừa đứng trên lá sen...? Lúc này khi trong lòng Nhiễm Nhiễm đã yên tĩnh lại thì sự việc xảy ra trong lúc tình thế cấp bách bỗng nhiên ùa tới.
Tô Dịch Thủy nhìn nàng như có điều suy nghĩ, nói:
"Ngươi trời sinh hơi vô dụng, thì ra chỉ cần chút áp lực là sẽ có tiến bộ lớn.."
Xem ra dịp này cũng nhờ việc ngoài ý muốn giúp cho sư phụ nhận ra được một điều, làm thầy cũng giống như đầu bếp, phải xem thịt mà xuống đao. Tiết Nhiễm Nhiễm không có tiến bộ chỉ tập trung tinh thần xuống núi lấy chồng nên phải khiến cho nàng chịu chút áp lực mới được.
Thế là bài tập tiếp theo không chỉ là đi lại trên lá sen, Tô Dịch Thủy còn tìm đến một thùng đá nhỏ đánh tới Nhiễm Nhiễm lúc nàng đứng bên trên đi lại. Sư phụ mặc dù không dùng thực lực nhưng bị đánh trúng cũng rất đau, vì để né tránh nên nàng giống như bị thỏ tinh nhập thân, cố gắng nhảy vọt.
Lại nói tới đám bạn đồng môn nhìn thấy loại phế vật tu chân như Nhiễm Nhiễm lại có thể tiến triển cực nhanh, nắm giữ thuật đạp nước làm nhẹ người thì tỏ ra hâm mộ, Bạch Bách Sơn trước đó vừa hơi dao động đạo tâm cũng kiên định rồi. Hắn vốn nghĩ đó là do sư phụ không chịu thật lòng dạy dỗ, mỗi ngày chỉ sai bọn hắn xách đống cát chạy xuống chạy lên. Hiện tại xem ra Tô Dịch Thủy quả thật là có bản lĩnh, không những có thể thu phục được đệ nhất ma tu Ngụy Củ, nay lại còn có thể dạy tiểu sư muội vô dụng trở nên vượt trội.
Tiên sư như vậy là ngàn vàn khó cầu, chỉ là tiên sư có phải hơi thiên vị hay không, vì sao tiểu sư muội có thể tiến triển nhanh chóng còn hắn lại chậm chạp như vậy?
Hai ngày sau Bạch Bách Sơn cuối cùng nhịn không được chạy đi hỏi Tô Dịch Thủy vì sao không dạy cho hắn tiên thuật ở tầng cao hơn. Tô Dịch Thủy nhìn sang, lạnh nhạt đáp:
"Nhập môn tu chân bắt đầu từ căn cơ, nếu như tu vi càng cao thì căn cơ càng khó thay đổi. Nếu ngươi hối hận vì đã bái sư ở Tây sơn thì lúc này sửa lại còn kịp, nếu như tu vi cao thêm một chút thì nếu muốn rời khỏi phải đánh tan căn cơ, khó tránh thương gân động cốt. Học chậm một chút là để cho các ngươi còn kịp thời hối hận."
Nhiễm Nhiễm đứng một bên nghe chợt nhớ tới lúc đám người phái Cửu Hoa đến đòi đồ thì nhị sư huynh rõ ràng cực kỳ ân cần vây trước vây sau, giống như có ý muốn bấu víu quan hệ với Mộc Thanh Ca để nhận tổ quy tông vậy. Tô Dịch Thủy hiển nhiên nhận ra được tâm tư này của nhị sư huynh nên mới mở miệng đề xuất cho y.
Bạch Bách Sơn không nghĩ tới tính toán của mình đều bị sư phụ nhìn thấu còn ở trước mặt các sư huynh muội mà nói ra, lập tức có chút xấu hổ giải thích chính mình cũng không phải có lòng muốn thay thầy đổi bạn. Tô Dịch Thủy quan sát hắn, thản nhiên nói:
"Trước đây người đến Tây sơn cầu đạo rất nhiều, tại sao ta lại chọn mấy người các ngươi? Chỉ vì tổ tiên các ngươi đối với Tây sơn cũng có chút dính líu, mà ta chỉ thực hiện lời hứa hẹn của những cố nhân đã thiếu ân tình trưởng bối các ngươi. Chỉ là duyên sư đồ nông sâu cũng không phải do người định, lúc này nếu như hối hận thì cứ xuống núi đi."
Nói xong hắn liền đứng dậy rời khỏi.
Lời này là để trả lời vấn đề của Bạch Bách Sơn, nếu như đã vào tông môn của Tô Dịch Thủy thì phải đi theo lập trình của hắn. Kêu ngươi mỗi ngày xách cát thì ngươi phải ngoan ngoãn xách, nếu không kiên nhẫn cảm thấy chẳng học được tích sự gì thì sơn môn rộng mở, tùy ý rời đi. Nhưng đến lúc đó thì cũng đừng trách sư phụ muốn thu hồi bản lĩnh của môn phái.
Nhiễm Nhiễm cắn đũa cảm thấy sư phụ cũng có ý nhắc khéo mình, ở Vĩnh Thành Tây sơn này, con đường tu chân một khi bước vào thì cũng không phải chính mình muốn bỏ thì có thể từ bỏ. Nàng khẽ thở dài một hơi, cảm thấy nếu như không lấy chồng mà chỉ ở Tây sơn dốc lòng tu chân thì không biết cha mẹ sẽ thất vọng đến mức nào nữa, không may bọn họ về sau không thể sinh thêm đệ muội thì chẳng phải sẽ không ai ở dưới gối tận hiếu hay sao? Nàng... làm sao có thể yên tâm tu chân được?
Khâu Hỉ Nhi đối với việc sầu lo của Nhiễm Nhiễm thì xem thường:
"Ai nói tu chân không thể lấy chồng, nếu như muội đạt đến cảnh giới nhất định rồi tìm một kẻ làm tiên lữ thì tiêu dao khoái hoạt không kể sao cho hết! Lại nói một người đắc đạo gà chó lên trời, nếu muội đạt thành đại đạo thì còn sợ cha mẹ không nơi nương tựa hay sao?"
Nhiễm Nhiễm không phải người u uất, vừa nghe tam sư tỷ nói xong thì cảm thấy có lý vô cùng, là phế vật tu tiên nàng trước đây có cái nhìn thiển cận. Bây giờ nhìn bài tập nhập môn tự nhiên không thể lo nghĩ những chuyện vô bổ, trước cứ học phòng thân xong lại nói tiếp.
Từ khi Khâu Hỉ Nhi rơi xuống nước đã khiến Nhiễm Nhiễm không có việc cũng tự hiểu bí quyết nắm giữ Khinh Thân thuật, Tô Dịch Thủy giống như đã tìm được cách dạy đúng đắn không ngừng gia tăng áp lực lên người nàng, điều này vô tình khiến cho những sư huynh tỷ đi theo cũng hưởng được "ân huệ".
Có một hôm sư phụ trịnh trọng tuyên bố muốn đưa bọn họ xuống núi tu hành, đây bắt nguồn tự việc lần trước sư phụ đi thăm bạn dưới núi mà nên. Nghe đâu lần đó sư phụ đi gặp một vị cố nhân đã quen từ hai mươi năm trước gọi là Tần Huyền Tửu, vị này hiện là tướng quân trấn giữ Tây Bắc – thủ thành ở ải Vọng Hương.
Lần đó y mang khí thế hung hăng đến dưới Tây sơn muốn gặp Tô Dịch Thủy, Tô Dịch Thủy lại không có vẻ lạnh lùng thường ngày mà đích thân xuống đình dưới núi cùng y nâng ly. vị Tần tướng quân ban đầu khinh thường uống cùng Tô Dịch Thủy thế mà lại giống như bị kí.ch thích, mượn rượu giải sầu nhất thời uống đến lúy túy say.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương