TIỀN KIẾP HỮU DUYÊN, KIẾP NÀY NỐI TIẾP - 4
Cập nhật lúc: 2025-07-10 01:57:31
Ta, là dòng dõi duy nhất còn của Thái sư phủ, xuất hiển hách, thể sống một đời nhục nhã như thế?
Mỗi nghĩ , đều về tát cho bản thuở một cái thật mạnh!
“Con d.a.o găm là Thánh Thượng ban cho. Lời , chẳng khác nào thánh chỉ!”
Ta để ý đến Trương Nham, ngắm nghía lưỡi d.a.o trong tay, lạnh lùng La San, tiếp lời:
“Dao nếu đ.â.m xuống… thì nên xẻo nát mặt nàng ? Hay là… một nhát c.ắ.t c.ổ cho sạch sẽ?”
“Phu quân, cứu … cứu với!” La San , chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất bò về phía Trương Nham mà cầu xin,
“Phu quân, xin cứu và đứa nhỏ trong bụng… xin !”
Hử, giờ mới sợ ?
Trương Nham thấy cứng rắn, mềm mỏng đều vô ích, liền tức giận quát lớn:
“Lâm Khánh Khánh! Phải ép bỏ nàng, nàng mới chịu buông tha ?!”
“Ta ép ngươi? Ta ép ngươi điều gì? Là ép ngươi tư thông với La thị? Hay là ép ngươi nuốt lời bội tín, lấy oán báo ơn?” Ta nheo mắt hỏi ,
“Vậy ép ngươi ăn phân, ngươi ăn luôn ?”
“Ngươi… ngươi thật thô tục! Thô tục đến thể chịu nổi!” Mẹ chồng run rẩy môi mà mắng.
“Phải , thô tục, còn bà thì . Bà sinh đứa con trai thô tục, nên mới tìm cái thứ nữ nhân rẻ rúng bám váy nam nhân! Nuốt lời phản trắc, sủng diệt thê!”
“Câm miệng! Đồ nữ nhân độc ác! Ngươi sinh con, còn ghen tuông mù quáng! Nếu ngươi dung San San, thì … sẽ bỏ ngươi!” Trương Nham chỉ tay mặt , giận dữ mắng,
“Ta xem thử, khi rời khỏi Trương gia, rời khỏi , sẽ còn ai lấy ngươi—một ả nữ nhân độc tâm thể sinh nở!”
Ta gật đầu liên tục:
“Phải, , ! Ngươi là bánh thơm tranh giành, ngươi tâm địa đen tối, bản lĩnh… Vậy thì ngay hưu thư ! Hôm nay, nếu dám bỏ , thì chẳng là đàn ông! Đồ vô… dụng… hèn nhát!”
“Người … ! Chuẩn giấy, bút, mực! Mau lên!” Sắc mặt Trương Nham khi thì tím tái, khi thì xanh mét, tức đến mức đầu óc như hóa thành một bãi bùn đặc!
Vì , quên mất một điều—phu nhân hưu, phép vô điều kiện mang theo bộ của hồi môn.
Ta là cháu gái duy nhất của Thái sư phủ, năm xưa, của hồi môn của , ít!
Trương Nham trúng kế, cơn giận che mờ lý trí, liền ngay hưu thư, ném mạnh về phía .
Ta cầm lấy hưu thư, thì đúng lúc Tiêu Dự mang đến.
“Lâm cô nương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tien-kiep-huu-duyen-kiep-nay-noi-tiep/4.html.]
Giọng trầm thấp, ôn hòa như ký ức xa xưa, dễ vô cùng.
Ta , ngẩng đầu .
Vị Tiêu đại nhân trẻ tuổi , vận một quan bào màu lam sẫm của Thị lang Bộ Hình, khí chất trầm , hình cao ráo tuấn tú, phong thái phi phàm.
11
Tiêu Dự liếc mắt một cái, :
“Nô tỳ của cô nương đến nha môn báo án, rằng cô phu quân hưu bỏ, khó lòng thoát . Quý phi nương nương từng căn dặn bổn quan đặc biệt chiếu cố Lâm cô nương. Hôm nay, nếu cô nương gì cần giúp đỡ, bổn quan tuyệt đối thoái thác, mà cũng thể thoái thác.”
Ta mỉm gật đầu:
“Lần , phiền đại nhân .”
“Ngươi… các ngươi…” Giờ phút , đầu óc Trương Nham cuối cùng cũng tỉnh táo trở .
Chỉ tiếc rằng— muộn !
“Bộ Hình quy định rõ ràng: chính thất hưu, quyền mang bộ của hồi môn gả theo, bao gồm nhưng giới hạn ở nha , tỳ nữ v.v…” Tiêu Dự quét khắp , chậm rãi ,
“Lâm cô nương, cô cần kiểm kê đầy đủ. Nếu để quý phi nương nương trách tội, thì e rằng chẳng ai trong đây thể gánh nổi!”
Mấy câu hề nhắc đến Trương gia, nhưng từng lời từng chữ đều như đánh thẳng mặt Trương gia.
Lúc kiểm kê của hồi môn, Trương Nham bước tới, tựa hồ điều gì đó.
Song, Tiêu Dự nào cho cơ hội?
“Nghe Trương đại nhân mang về một nữ nhân đang mang thai? vẫn cử hành lễ nạp , đúng chứ? Vậy thì nên thu liễm một chút. Nếu đem chuyện thành tấu chương, trình thẳng lên long án… Trương đại nhân, tự lo lấy !”
Lời định của Trương Nham, lập tức nghẹn nơi cổ họng.
Vở kịch , diễn oanh oanh liệt liệt. Cuối cùng, Hương Thảo cũng phản ứng kịp.
Nàng lập tức tất tả chạy tới, chỉ huy đám mà Tiêu Dự mang theo:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Cái ! Cái ! Còn cái bình ngọc nữa—đều là của chúng ! Mang , mang hết!”
Mẹ chồng cũ, phu quân cũ và La San, ba đều mang vẻ mặt đau đớn, đầy hối hận, nhưng chẳng thể vãn hồi, càng dám ngăn cản. Chỉ trơ mắt sai chất từng xe, từng xe của hồi môn rời khỏi Trương phủ.
Aizz, cảm giác đúng là… sướng tả xiết!!