Tiến Về Phía Trước
Chương 5
9
Tôi dùng số tiền mẹ tôi để lại để mua cổ phần.
Lúc đầu tôi còn phải tìm được những cổ đông kia để thuyết phục bọn họ.
Bọn họ thấy tôi trẻ tuổi mà còn là nữ, lập tức làm khó tôi.
Sau đó, bọn họ tìm tới tôi, đồng ý để cho tôi dùng giá thấp nhất thu mua cổ phần.
Tôi biết, hẳn là Lâm Hựu Lễ đã âm thầm làm chuyện gì đã.
Nhưng chỉ cần anh ấy không tới tìm tôi, tôi sẽ không đi tìm anh ấy.
Anh ấy đã cho tôi những chuyện tốt này, vậy thì tôi cứ nhận thôi.
Ngay lúc tôi chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy.
Cha tôi gọi điện thoại cho tôi, giọng nói của ông vô cùng yếu ớt vang lên ở đầu dây bên kia, ông nói: “Niên Niên, con đến gặp cha lần cuối đi.”
Tôi không biết, đó có phải là mưu mẹo của ông hay không.
Trong lòng bồn chồn, không biết thật giả.
Giang Thư Yến đề nghị đi chung với tôi.
Trên đường đi, tôi đã suy nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng không có khả năng nào là cha tôi bị ung thư.
Vào lúc nhìn thấy đối phương, tôi không dám tin, một ông già mũm mĩm ngày xưa hiện giờ trông gầy gò, xương xẩu, khiến cho người ta nhìn thấy mà chua xót.
Mà chuyện này cùng lắm chỉ mới có một năm trôi qua mà thôi.
Tôi cũng không thấy người yêu của ông và đứa con trai mà ông gọi là con trai.
Những thứ đáng giá trong nhà cũng đã bị bán đi để lấy tiền mặt.
Ông nằm ở trên giường, trên tay cầm kim tiêm.
Bác sĩ gia đình nói với tôi: “Thẩm tiểu thư, tổng giám đốc Thẩm muốn gặp lại cô trước khi đi, ông ấy nói ông ấy nên trả lại đồ cho cô.”
Đúng là nên trả lại cho tôi.
Ngày mẹ tôi mất là ngày sinh nhật lần thứ 10 của tôi.
Sau khi cha tôi ngoại tình, hai người họ liên tục cãi nhau không ngớt.
Bà ấy bị trầm cảm nặng.
Có đôi khi sẽ mất kiểm soát, muốn dẫn tôi đi chết chung.
Bà ấy sợ làm tổn thương tôi, cho nên khi tỉnh táo trở lại, bà ấy đã mặc áo cưới, cắt cổ tay tự sát.
Máu nhuộm đỏ nước trong bồn tắm, bà ấy đã dùng ý thức cuối cùng để gọi tôi một tiếng.
Nhưng tôi không nghe thấy.
Ngày đó, cha tôi bế mẹ tôi xuống lầu, tôi nắm tay bà ấy, nói với bà ấy: “Mẹ, sau khi mẹ tỉnh lại mẹ hãy đón sinh nhật cùng với con, có được không ạ?”
Bà ấy không bao giờ tỉnh lại nữa.
Bà ấy yêu cha tôi, yêu đến mức đánh mất chính mình.
Chỉ còn lại sự phù hợp mà thôi.
Tôi ngồi ở bên cạnh giường, nhìn người nằm trên giường, tôi thấp giọng hỏi: “Ông có từng cảm thấy hối hận không?”
Ông nói: “Không hối hận, cũng không thể hối hận.”
“Niên Niên à, cha phải đi gặp mẹ rồi.”
Nghe được những lời này, tôi chợt nở nụ cười.
Nước mắt trong hốc mắt trào ra, cho dù tôi lau đi rồi thì chúng vẫn chảy.
Mất một lúc lâu sau, tôi mới thấp giọng nói: “Bà ấy không muốn gặp ông, người bà ấy hận nhất đời này chính là ông, ông không cần đi tìm bà ấy, quấy rầy sự yên bình của bà ấy…”
Lời còn chưa dứt, tôi đã thấy ông nhắm mắt lại.
Trong ký ức của tôi, bọn họ từng yêu nhau.
Nhưng thời gian dần trôi, chẳng biết tại sao họ lại bắt đầu cảm thấy chán ghét lẫn nhau.
Mẹ tôi chê cha tôi thường về muộn vào buổi tối.
Cha tôi chê mẹ tôi xào rau mặn.
Bọn họ bắt đầu cãi vã vì những chuyện nhỏ nhặt, cho đến khi cha tôi ngoại tình, mẹ tôi sinh non, mối quan hệ của hai người mới hoàn toàn tan vỡ.
Từng ngày trôi qua, cuối cùng cả hai người họ cũng chán nhau.
Lúc mẹ tôi còn sống, bà ấy luôn nói: “Niên Niên à, sau này con nhất định phải tìm một người đàn ông đối xử tốt với con để kết hôn, trăm ngàn lần đừng giống như mẹ yêu một người làm thiêu thân lao đầu vào lửa.”
Khi tôi nhớ lại, tôi đã gả cho Lâm Hựu Lễ.
Thì ra não yêu đương cũng có thể di truyền.
Nghĩ vậy, tôi cười một tiếng rồi chậm rãi đứng lên.
Tôi đi về phía Giang Thư Yến và nói: “Không cần hẹn ông Trần nữa, cha tôi mất rồi.”
Cho nên cuối cùng tất cả mọi thứ cũng sẽ trở lại nơi nó bắt đầu.
10
Nghe nói, sau khi cha tôi bị bệnh, người nọ chỉ muốn kiếm nhiều tiền hơn một chút.
Cho nên đối phương bắt đầu bán những thứ có giá trị trong nhà.
Cũng không cố gắng hết sức để chăm sóc cho ông.
Hơn nữa đứa bé kia cũng không phải con của ông.
Cho nên ông quyết định đưa tất cả mọi thứ cho tôi, ông cảm thấy để lại cho ai cũng được.
Khi nghe luật sư nhắc tới đây, tôi mơ hồ bật cười.
Ông yêu thương người phụ nữ đó suốt mấy năm nay, thậm chí còn muốn trao tất cả mọi thứ cho bà ta, nhưng bà ta lại có con với người khác.
Thật lố bịch.
Cuối cùng tôi đã ký giấy thừa kế.
Trên đường trở về, tôi và Giang Thư Yến đi siêu thị mua đồ.
Thấy Lâm Hựu Lễ đi tới từ phía xa.
Giang Thư Yến ôm eo tôi, cúi đầu, ghé vào tai tôi nói: “Niên Niên đừng nhúc nhích…”
Tôi liếc sang nhìn thấy đôi mắt của Lâm Hựu Lễ đỏ bừng, hai tay kia nắm chặt, anh ấy đứng yên tại chỗ.
Hai phút sau, Giang Thư Yến mới buông tôi ra, chào hỏi Lâm Hựu Lễ.
Lâm Hựu Lễ đi lên trước, nắm lấy cổ tay tôi: “Nói chuyện với anh một chút đi.”
Tôi nhìn Giang Thư Yến một cái, trong lòng bồn chồn, cuối cùng tôi gật đầu.
Hai người chúng tôi yên lặng đứng trên cầu thang, không nói một lời.
Vốn dĩ tôi còn đang nghĩ nếu cứ tiếp tục im lặng như vậy, tôi sẽ quay đầu dứt khoát bước đi.
Còn chưa đợi tôi nghĩ ra phải làm thế nào để rời đi mà giữ thể diện nhất.
Lâm Hựu Lễ hỏi: “Không có cơ hội nào cho anh sao?”
Tôi không trả lời, chỉ nhìn anh ấy.
Tôi đã từng thật sự thích anh ấy, tình yêu đó vượt qua cả tình yêu tôi dành cho chính mình.
Thế nhưng, đó là đã từng.
Tôi cúi đầu, khẽ cười, nói: “Lâm Hựu Lễ, những thứ đó đều là chuyện đã từng, anh cứ để quá khứ trôi qua đi.”
Ánh sáng trong con ngươi anh ấy ảm đạm đi vài phần, cuối cùng anh ấy chỉ khàn giọng nói một chữ được.
Lúc tôi rời đi, Giang Thư Yến đang đứng ngoài cửa chờ tôi, thấy tôi đi ra thì anh thở phào nhẹ nhõm.
Anh đi theo bên cạnh tôi, không nói một lời.
Ở trên xe cũng không nói nửa câu.
Đợi đến khi tới cửa nhà, lúc tôi muốn xuống xe, anh khóa cửa xe lại.
Tôi quay đầu nhìn anh, hỏi anh: “Sao vậy?”
“Cậu có muốn cân nhắc việc ở bên cạnh tôi không?”
Câu hỏi của anh đơn giản đến mức khiến cho tôi giật mình.
Tôi nhìn chằm chằm vào anh, cố gắng nhìn thấy một dấu hiệu đùa cợt trên khuôn mặt anh.
Dù sao từ nhỏ Giang Thư Yến luôn nói chuyện không nghiêm túc rồi.
Nhưng tôi nhìn trái nhìn phải, trông anh vẫn rất nghiêm túc, hoàn toàn không có dấu hiệu cho thấy anh đang đùa giỡn.
Thậm chí anh còn lặp lại một lần nữa: “Thẩm Niên Niên, tôi thích em, em có muốn cân nhắc việc ở bên cạnh tôi không?”
Tôi rũ mắt, thấp giọng nói, “Chúng ta đã quen nhau hơn hai mươi năm, tôi không có bất kỳ tình nghĩa nào vượt quá mức bạn thân đối với cậu cả.”
Đúng rồi.
Chúng tôi đã biết nhau hai mươi bốn năm, quen biết quá lâu, quá lâu.
Tình yêu chúng tôi có cho nhau cũng chỉ là tình cảm gia đình.
Suốt bao năm qua, anh luôn đối xử tốt với tôi, vốn dĩ tôi tưởng rằng là do cha tôi không thương tôi và vì tôi không có mẹ nên anh mới chăm sóc tôi.
Tôi chưa từng nghĩ tới anh thích tôi.
“Được.” Anh nói như thế.
Sau đó anh lại nhẹ nhàng cười, “Tôi đã bảo em chờ tôi, nhưng cuối cùng em lại kết hôn trước, có thể thấy được em không thích tôi.”
Sự im lặng bao trùm bầu không khí bên trong xe.
Hai phút sau, anh mới nói thêm: “Khi tôi rời đi, cậu sẽ đến tiễn tôi chứ?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, vỗ vỗ vai anh: “Tôi sẽ đi tiễn cậu, đến lúc đó khi cậu trở về đây vào dịp Tết Nguyên Đán, tôi sẽ mời cậu ăn một bữa thịnh soạn.”
Ngày anh đi, tôi ra sân bay tiễn anh.
Nhìn anh bước vào khu vực kiểm tra an ninh.
Tôi lái xe trở lại trường trung học cũ.
Đúng lúc tan học, học sinh rượt đuổi và đùa giỡn với nhau, giống như chúng tôi đã từng làm ở lứa tuổi đó.
Một nữ sinh đi theo một nam sinh, cách xa đối phương một khoảng.
Cô gái ấy cúi đầu, đi theo bước chân của anh ấy, tiến về phía trước từng bước từng bước một.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi giống như nhớ tới mình của thời niên thiếu.
Khi đó e là tôi cũng giống như thế.
Tôi đi theo phía sau Lâm Hựu Lễ, không yêu cầu anh ấy quay đầu lại nhìn tôi một cái.
Hiện tại anh ấy đang ở bên cạnh tôi, tôi cũng không đuổi theo anh ấy nữa.
Có lẽ có một số người thật sự không đến được với nhau, ở bên nhau chính là đang tra tấn lẫn nhau.
Đinh một tiếng, chuông báo thức vang lên.
Tình yêu không phải là tất cả của cuộc sống.
Từ giờ trở đi, tôi phải cẩn thận lựa chọn cách sống của riêng mình.
Thay vì quay về quá khứ.
Tôi phải nhìn về phía trước, không thể quay đầu lại.
Bất cứ điều gì khó khăn trong quá khứ rồi cũng sẽ qua đi.
– Hết –