TIẾNG LÒNG CỦA TỂ TƯỚNG ĐẠI NHÂN - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-09 00:06:28
VĂN ÁN
Khi nhốt kẻ thù nhiều năm của ngục, định tra khảo một phen, vô tình tiếng lòng của .
【chec tiệt, dáng vẻ A Lạc tát mà đáng yêu như … Muốn nàng… hoặc nàng cũng …】
Thế nhưng bên ngoài, ánh mắt vẫn lạnh lẽo, đầy oán độc, như thể chỉ hận thể nuốt chửng ngay tức khắc.
Ta khẽ , tay cầm d.a.o nhỏ lướt qua, nhẹ nhàng xé mở áo :
“Trên triều Tể tướng mắng là hồng nhan họa thủy, nhưng trong mắt … quyến rũ nhất vẫn là ngươi đó thôi~”
Hắn nghiến chặt răng, gọi là kẻ liêm sỉ.
tiếng lòng đang điên cuồng:
【Mau cởi hết , đừng chừa gì cả! Nhanh phát hiện bí mật mà giấu suốt bao năm, lấy đó uy hi-ếp !】
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Tay khựng một chút… nhưng áo trượt xuống trong khoảnh khắc, từng lớp một rơi đất.
Kẻ thù đội trời chung nhiều năm của thế mà là một song tính.
Khóe mắt đỏ ửng, ánh lấp lánh khác thường. Ta như ai đó xui khiến, chậm rãi thốt lên:
“Tể tướng… ngươi cũng thiên hạ bí mật , ?”
---
1
Ánh mắt của Phó Vũ đầy căm hờn và tủi nhục, như thể chỉ chực nhào tới cắn một phát.
Tay khựng , còn đang phân vân quá lời , thì ngay khoảnh khắc kế tiếp, tiếng lòng của Phó Vũ suýt nữa chec :
【A a a, vui quá mất! Bí mật của cuối cùng cũng phát hiện ! Mau uy h.i.ế.p , dùng bí mật khống chế , để cả đời chỉ thể chóa của nàng!】
Tiếng lòng của đầy phấn khích.
Thế nhưng khi mặt , chỉ mím môi thật chặt, ánh mắt như kẻ chà đạp lòng tự trọng.
Hắn nghiến răng, lạnh giọng :
"Điện hạ, hôm nay nhất hãy giec Phó mỗ , để Phó mỗ đời vĩnh viễn khỏi nơi , bằng nỗi nhục hôm nay, ngày sẽ trả gấp trăm !"
Nếu là ngày , chỉ cần những lời , sẽ lập tức nổi giận, m.á.u nóng xông lên não, mắng bằng những câu cay độc nhất.
hôm nay… lẽ là vì tiếng lòng của . Nên chẳng còn giận như xưa, chỉ chậm rãi đưa tay bóp lấy cổ , ánh mắt hứng thú:
“Phó tướng lời thật khiến sợ hãi đó nha…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieng-long-cua-te-tuong-dai-nhan/chuong-1.html.]
Ngón tay khẽ chạm lên môi , ép sát:
“Nghe mẫu Phó tướng là dị tộc, từng sủng vật trong phủ … Phó tướng học bao nhiêu thủ đoạn từ bà ?”
Ta khẽ, giọng nhẹ tênh như đang thì thầm điều gì thú vị:
“Để phòng ngừa Phó tướng lời nên , chi bằng đánh gãy chân ngươi, nhốt phủ , như … dù miệng ngươi lanh lợi mấy, cũng chỉ thể cho thôi.”
Ánh mắt dần tối , nụ bên môi cũng sâu hơn.
Cảm nhận thể tay đang run lên ngừng, cứ ngỡ là sợ.
Không ngờ, tiếng lòng tiếp theo của như pháo nổ bên tai:
【A a a! Ta bằng lòng! Điện hạ mau đánh gãy chân ! Ta cam tâm chỉ của một nàng! Ta nguyện chóa của nàng! ]
[Ngón tay của điện hạ thật mềm… còn thơm nữa… Nếu lén l.i.ế.m một cái, nàng phát hiện nhỉ…】
Nụ môi thoáng cứng . Không ảo giác … cảm thấy đầu ngón tay như dính chút gì đó ướt ướt.
"Đồ vô liêm sỉ, d-âm lo-ạn!"
Tiếng mắng khe khẽ, pha lẫn khàn đặc vang lên, kéo thần trí trở . Là .
miệng một đằng, tâm nghĩ một nẻo:
【Đánh , điện hạ! Mau đánh ! Nhìn lâu như , chẳng lẽ nàng thấy góc của lắm ?】
Hắn chẳng buồn che giấu, còn thản nhiên kéo áo choàng rộng hơn một chút.
Ta chẳng nên phản ứng thế nào nữa, thậm chí còn cảm thấy kinh hãi.
Phó Vũ… dường như chìm đắm trong cái kịch bản ép buộc .
Hắn , khoé mắt hoe đỏ, chậm rãi :
“Điện hạ dù cao quý là … nhưng cũng thể tùy tiện nhục như thế. Ta sẽ khuất phục .”
【Không thể nhục nếu danh phận… nhưng nếu danh phận , thì gì cũng ! A Lạc, ! Nàng thể cưới mà! Chỉ cần thể gả cho nàng, dù cũng cam lòng!】
Trước khi tiếng lòng của Phó Vũ, nào …Thì cái kẻ mà ngày ngày triều chỉ chực buộc tội , hơn thua với từng lời một… là như thế .
Trước ánh đầy mong đợi của , lặng lẽ cúi , nhặt áo choàng đất, phủ lên .
Giọng dịu , thành khẩn :
“Phó tướng lý. Nơi giam âm u ẩm thấp, ngươi nên mặc thêm áo, kẻo nhiễm phong hàn.”