Tiết Ương
Chương 5
27
Ta trở về nhà, mặt vẫn còn hơi nóng bừng không rõ lý do, ăn vội vài miếng cơm rồi trở về viện của mình.
Sau khi hắn đón được túi thơm, đã nói một câu khẩu hình: “Tối đợi ta.”
Vì vậy sau khi ăn tối, ta không làm gì cả, chỉ ở trong viện đợi hắn nhưng khi đợi đến giờ Tuất vẫn không thấy bóng người, ta hóa sự mong đợi thành tức giận, giết đến Bạc phủ.
Quản gia Bạc phủ nói triều đình đã thiết đãi yến tiệc tẩy trần ở Phong Hoa lâu, vì vậy ta lại hùng hổ giết đến Phong Hoa lâu.
Ta không ngờ rằng người ta gặp đầu tiên ở Phong Hoa lâu lại là Tạ Lâm An.
Lúc đó hắn đã uống say, ở trong viện ôm gốc cây nôn thốc nôn tháo, ta lúc đó bước chân khựng lại, phản ứng đầu tiên là…
Tạ Lâm An là một văn thần đi tiếp đón mà đã uống thành như vậy, vậy thì Bạc Dung là nhân vật chính được tiếp đón phải uống bao nhiêu chứ!
Ta càng nghĩ càng tức, đang định đi vào trong phòng thì bị người ta túm lấy cổ tay, hắn nôn đến nỗi mắt đỏ ngầu:
“Tiết ương… Cuối cùng nàng lại chịu đến rồi…”
“…”
Đã hai năm trôi qua kể từ lần cuối ta gặp hắn, chữ “Lại” này không được thích hợp cho lắm.
“Tạ đại nhân, ngài say rồi.”
Hắn nghe vậy thì sửng sốt, mắt đỏ ngầu hơn:
“Nàng gọi… Ta là gì?”
Ta nghiêm túc suy nghĩ, cách xưng hô Tạ đại nhân này có vẻ hơi quá xa lạ, xét đến ân tình nuôi dưỡng bảy năm của Tạ gia đối với ta, gọi hắn một tiếng A huynh cũng không quá đáng.
Vì vậy ta gỡ tay hắn ra, vội vàng hành lễ:
“Biểu ca khỏe, gặp lại biểu ca.”
Sau đó xông vào phòng riêng, từ đống vò rượu lôi tai Bạc Dung ra:
“Bạc Kỳ An! Ta đã bảo là người bị thương phải uống ít rượu, lại không nghe lời dặn của thầy thuốc phải không!”
28
Tiệc tẩy trần này chủ yếu là tiếp đón quân Bạc gia ở Mân Sơn, ta hầu như đều quen biết.
Trước khi xuất phát, họ còn đánh lui một đợt tập kích của địch, không ít người bị thương, giờ mới chưa đầy hai tháng, không thể nào khỏi hẳn được.
Là một quân y, ta ghét nhất là những bệnh nhân không nghe lời dặn của thầy thuốc.
“Trần Phó tướng, cánh tay ngươi đã lành hẳn không đau nữa rồi phải không? Từ Hiệu úy, mũi tên đó cắm không đủ sâu phải không, ngươi muốn để nó thối sâu hơn nữa à? Còn ngươi Bạch Phất, vết thương trên lưng đã lành hẳn chưa mà ngươi đã uống rượu rồi?”
Ta gầm lên một tiếng, hơn nửa quân Bạc gia đều ngượng ngùng buông chén rượu trong tay xuống.
Ta vẫn chưa hết giận, quay sang các văn quan có mặt:
“Còn các ngươi nữa, tiếp đón thì tiếp đón, uống rượu làm gì, không biết là họ bị thương không được uống nhiều sao? Có thể cân nhắc đến cảm nhận của quân y không?”
Dưới sự tấn công như vũ bão của ta, những người khác lập tức tan tác như chim muông thú chạy, trong phòng chỉ còn lại ta và Bạc Dung đang say khướt.
Hắn uống hơi nhiều, đã say khướt rồi, chỉ biết ôm lấy cánh tay ta mà cười ngốc nghếch, đánh không hoàn thủ, mắng nghe không hiểu.
Ta không còn cách nào khác, đành phải mượn tạm bếp của Phong Hoa lâu, nấu một bát canh giải rượu cho hắn tỉnh rượu.
Không ngờ khi ta bưng canh trở về thì Tạ Lâm An vẫn còn ở trong viện.
Hắn nôn xong thì có vẻ tỉnh táo hơn nhiều nhưng đại khái vẫn không được thoải mái lắm, bởi vì ánh mắt hắn đăm đăm nhìn vào bát canh giải rượu trong tay ta.
Bí phương giải rượu độc quyền của Tiết gia, ai uống cũng khen ngon.
Ta hiểu ý nói:
“Trong bếp còn thừa, biểu ca tự đi múc một bát đi.”
Hắn há miệng, có vẻ muốn nói gì đó nhưng còn chưa kịp nói ra thì Bạc Dung trong phòng đúng lúc ngâm nga gọi ta một tiếng.
Ta vội vàng đáp lời đi vào đưa canh cho hắn, không nhìn thấy sau lưng Tạ Lâm An mặt dần tái đi.
29
Khi Trúc Nghiệp phụng mệnh đến đón Tạ Lâm An về phủ thì tiệc rượu náo nhiệt đã tan, chỉ còn lại công tử nhà hắn ngồi trên bậc thềm ngắm trăng.
Ánh trăng chiếu xuống bộ quan phục màu đỏ, không hiểu sao lại có vẻ lạnh lẽo và buồn bã.
Tạ đại học sĩ đắc chí từ khi còn trẻ, ngang dọc trên quan trường, lúc này lại giống như một đứa trẻ lạc lối:
“Trúc Nghiệp, ta gặp nàng rồi nhưng hình như nàng… không cần ta nữa.”
Sau khi nhận được tin tức Tiết gia sắp trở về kinh, hắn đã kích động rất lâu, từ sớm đã chuẩn bị lễ vật, định đến cửa tạ tội, tái định hôn ước.
Đáng tiếc là Tiết gia vừa mới đến kinh thành, thánh thượng đã triệu hắn vào cung, để hắn phối hợp với Lễ bộ đích thân phụ trách việc tiếp đón quân đồn trú ở Mân Sơn.
Việc cầu hôn đành phải tạm gác lại.
Đúng vậy, hắn định cầu hôn.
Thật ra chuyện hắn thích Tiết ương đã có dấu hiệu từ lâu, từ khi nàng ở trong Tạ phủ trở thành “Biểu muội” của hắn, hắn đã vô thức chú ý đến nàng, một cô nương nhỏ bé, rõ ràng là nhờ vả người khác mà sống nhưng lại không hề hèn kém, hành xử có chừng mực.
Sau đó để nàng có thể sống ổn định, bọn họ đã trở thành hôn phu hôn thê.
Về chuyện này, phụ thân hắn không hề thương lượng với hắn, mà trực tiếp đưa ra quyết định:
“Tiết Đại nhân từng cứu Tạ gia, giờ chúng ta nên báo đáp ân tình này.”
Phụ thân chưa bao giờ biết thương lượng với người khác, để hắn đọc sách cũng như vậy, để hắn thi công danh cũng như vậy, để hắn định hôn cũng là như vậy.
Hắn ghét sự độc đoán chuyên quyền này, liên đới đến chuyện hôn sự này cũng mang theo mấy phần chán ghét, rõ ràng là mỗi lần gặp Tiết ương đều rất vui nhưng lại luôn tỏ ra lạnh nhạt.
Giống như nếu vui vẻ chấp nhận chuyện hôn sự này thì lại một lần nữa cúi đầu trước phụ thân vậy.
Cứ bình bình đạm đạm như vậy qua mấy năm, Tiết ương cập kê.
Tạ gia đã tổ chức lễ cập kê cho nàng, phụ mẫu Tiết gia ở tận Lĩnh Nam đã gửi đến cho nàng tên tự và một vò rượu.
Mọi người đều bắt đầu ngầm ám chỉ, nàng đã lớn rồi, bọn họ… có thể thành hôn rồi.
Không biết có phải chịu ảnh hưởng của sự ám chỉ này hay không, hắn bắt đầu thường xuyên mơ thấy nàng, trong mơ luôn là cảnh xuân tươi đẹp, không thể nói với người khác.
Liên đới đến ban ngày nhìn thấy bóng dáng nàng, nghe thấy giọng nói của nàng, vô tình chạm vào đầu ngón tay nàng, đều sẽ có một chút xúc động kỳ lạ.
Cổ họng rất khô rất khát, khát đến mức muốn… cắn nàng một miếng.
Tạ Lâm An bị suy nghĩ của mình làm cho sợ hãi, thiếu niên đối với loại cảm xúc xấu hổ chưa biết này theo bản năng mà trốn tránh, đành phải trốn nàng xa hơn.
Ngày hắn được thánh thượng sắc phong làm trạng nguyên, hắn cuối cùng cũng có đủ dũng khí để chống lại phụ thân.
Hắn đã hủy hôn.
Hắn chỉ không muốn bị phụ thân sai khiến nhưng hắn không nghĩ đến việc để Tiết ương rời đi.
Hai năm Tiết ương đi, sau khi hắn say rượu không còn canh giải rượu, thức đêm đọc sách không còn đồ ăn đêm chu đáo, lúc ốm không còn thuốc thang ngon miệng.
Hóa ra nàng đã sớm xâm chiếm cuộc sống của hắn, không chỗ nào không có, đến nỗi không có nàng, cuộc sống trở nên vô vị.
Hắn cuối cùng cũng thừa nhận, đây chính là thích, hắn đã thích nàng từ lâu.
Nàng đã mất bảy năm để khiến hắn yêu nàng nhưng hắn lại mất hai năm mới nhận ra lòng mình, đáng tiếc là có vẻ đã quá muộn.
Bởi vì trong tiệc tiếp đón, hắn nhìn thấy Bạc Dung, thiếu niên tướng quân đeo miếng ngọc bội uyên ương ở thắt lưng, quen mắt đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Hắn ôm hy vọng tiến lên hỏi thăm, Bạc Dung nhướng mày nhìn hắn:
“Ngươi chính là Tạ Lâm An?”
Hai người nam nhân nhìn nhau một lúc, không nói một lời nhưng từ trong mắt đối phương đã nhận được thông tin mình muốn, sau đó sự thù địch trở nên không hề che giấu.
Trong tiệc tiếp đón hôm nay, những người khác thực ra không uống nhiều, chỉ có hắn và Bạc Kế An uống nhiều nhất, bọn họ cố tình uống rượu với nhau.
Thực ra tửu lượng của Bạc Kế An tốt hơn hắn, khi hắn ra viện nôn mửa, Bạc Kế An chỉ hơi đỏ mặt.
Nhưng Tiết ương vừa đến, người vừa mới la hét rằng có thể uống gục thêm ba Tạ Lâm An, trong nháy mắt đã mềm nhũn nằm trên bàn, ôm lấy cánh tay nàng ngâm nga không chịu buông.
Tạ Lâm An nghẹn một ngụm máu trong lòng nhưng Tiết ương lại thích bộ dạng này, nàng tin sái cổ vào diễn xuất vụng về của hắn, đau lòng muốn chết.
Nàng đi nấu canh giải rượu, bát canh giải rượu từng chỉ thuộc về hắn, giờ lại đưa cho người khác.
Miếng ngọc bội uyên ương từng chỉ thuộc về hắn, giờ lại treo trên thắt lưng người khác.
Cô nương từng đối xử với hắn chu đáo, giờ lại chỉ toàn tâm toàn ý với một người khác.
Nhiều lần như vậy bóng dáng nàng đến trong giấc mơ của hắn, khi tỉnh dậy chỉ còn lại sự bàng hoàng vô tận.
Hắn sợ hãi vô cùng sự bàng hoàng này nhưng chỉ có lần này, hắn rất mong đây cũng là một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy, nàng chỉ là đi du ngoạn chưa về, chứ không phải thích người khác.
Tiết ương, cầu xin nàng, đừng tàn nhẫn như vậy.
30
Gần đây ta gặp Tạ Lâm An hơi nhiều, tối qua trong tiệc tiếp đón vừa mới gặp, hôm nay chỉ đến Như Ý Trai mua bánh hoa quế ta thích nhất, vậy mà cũng đụng phải hắn.
Ta lịch sự chào hỏi:
“Thật khéo quá, Tạ đại nhân, ngài cũng đến mua bánh ở Như Ý Trai sao?”
Hắn cầm bánh trong tay, khẽ đáp một tiếng “Ừ.”
Ta nhìn gói giấy dầu trong tay hắn với vẻ ghen tị, hình như là mùi thơm của bánh hoa quế, ta nhớ trước đây hắn rõ ràng không thích hoa quế.
Nhưng đây không phải chuyện ta nên lo, ta dời mắt khỏi bánh nhìn hắn nói:
“Đúng rồi, vừa hay có chuyện hôm qua ta quên nói với ngài, hôn thư của chúng ta hình như ở phủ ngài, lúc nào thì tiện để ta đến lấy.”
Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta, hốc mắt dường như ửng hồng:
“Nhất định phải lấy đi sao?”
Ta bất đắc dĩ đáp: “Thực ra ta cũng thấy không cần thiết nhưng hắn cứ thấy không yên tâm.”
Ánh mắt Tạ Lâm An trở nên kỳ lạ hơn, thậm chí có chút đáng thương và tủi thân, ta phản ứng lại liền vội vàng giải thích:
“Hắn không phải nghi ngờ nhân phẩm của ngài đâu, chỉ là… chỉ là có chút ghen tuông trẻ con, dù sao chúng ta đã hủy hôn, vẫn nên lấy về cho ổn.”
Hắn lại nhìn ta chăm chú một lúc, rồi cúi đầu tránh ánh mắt ta:
“Ta không rõ lắm, có lẽ là ở trong tay mẫu thân.”
Bản thân hắn vốn không vừa ý cuộc hôn sự này, không biết hôn thư ở đâu cũng là chuyện bình thường.
Ta gật đầu:
“Được, vậy ta sẽ đổi ngày khác đến tìm thúc mẫu lấy.”
Nói xong ta chuyên tâm xếp hàng, hàng dài trước mắt khiến người ta sốt ruột, đến lượt ta không biết còn bánh hoa quế không.
Trong lúc suy nghĩ, Tạ Lâm An đã nhét gói bánh hoa quế trong tay cho ta:
“Đừng xếp hàng nữa, gói này cho nàng.”
Ta sửng sốt:
“Như vậy không ổn lắm?”
Hắn lúc này đã mua được, chắc chắn là đã đến xếp hàng từ sáng sớm, nghĩ cũng thấy rất thích, ta sao có thể cướp mất sở thích của người khác:
“Vậy ngươi ăn gì?”
“Ta… không cần nữa.”