Tiểu Bạch Hoa Lộ Mặt Thật Rồi!! - 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Tôi là tiểu bạch hoa dịu dàng, hướng nội trong giới giải trí.
Thế nhưng, trong một lần say rượu, tôi đã vô tình mở livestream rồi bắt đầu nói liên tục không ngừng nghỉ với tốc độ tám trăm từ mỗi phút:
“Nghẹn chết tôi rồi, ai hiểu cho tôi đây? Thật sự rất muốn nói chuyện, các bạn có biết cảm giác nghẹn khuất khi nắm trong tay cả đống thông tin về giới giải trí mà không thể tiết lộ nó khó chịu đến thế nào không?”
“Mỗi lần nhìn thấy Hạ Tương, tôi thật sự rất muốn đánh chết cô ta, diễn xuất thì dở tệ, chỉ biết khóc thút thít mà thôi!”
“Gì cơ? Bạn nói tôi là cô dâu câm ư? Sao chứ? Tôi cứ nói chuyện là không còn xinh đẹp nữa à?”
“Vừa mới đi ăn với đạo diễn về, ôi trời, Tống Diễn thực sự đẹp trai quá, ngực rộng, chân dài, mông cong, tôi chỉ muốn cắn cắn cắn…”
“Nếu như bây giờ vẫn còn là cấp ba thì tôi chắc chắn sẽ thầm yêu anh ấy suốt ba năm.”
Đằng sau, ảnh đế Tống mặc áo choàng tắm bước ra, đầy vẻ tủi thân: “Chúng ta đã học cùng nhau bảy năm, em yêu thầm lúc nào chứ?”
Sáng hôm sau, hot search #Bà Chúa Đanh Đá Và Người Chồng Nhỏ Đáng Thương Của Cô Ấy# nổ tung trên mạng xã hội.
1
Tôi là tiểu bạch hoa dịu dàng, hướng nội trong giới giải trí.
Nguyên nhân cũng chỉ vì tôi đã đảm nhận vai nữ phụ trong một bộ phim tiên hiệp tên là "Tam Nguyệt."
Nhân vật sư muội do tôi thủ vai tuy bề ngoài yếu đuối nhưng nội tâm lại vô cùng kiên cường, yêu mà không được nên đành buông tay rút lui. Cũng vì thế mà nàng đã trở thành ánh trăng sáng trong lòng khán giả.
Tôi cũng là nhờ vai diễn đó mà trở nên nổi tiếng, thậm chí còn lấn át cả nam nữ chính.
Quản lý của tôi đã phải thức trắng đêm để nghiên cứu kế hoạch phát triển sự nghiệp trong mười năm tới của tôi dựa trên những ý tưởng mà các bạn fan nhiệt tình lập ra:
“Trước hết, hãy duy trì hình tượng đóa hoa nhỏ của em đi, giữ im lặng một chút, nói ít thôi, cười nhiều vào, còn phần lên kế hoạch cho tương lai thì cứ để tôi lo.”
Thế nhưng, sau hơn một tháng tôi tham gia chương trình thực tế, quản lý vẫn chưa hoàn thành được kế hoạch đó.
Tôi cảm thấy như bản thân sắp phát điên lên rồi.
Dịu dàng, yên tĩnh, nói ít, như vậy thì thà giết tôi còn hơn, bởi rõ ràng tôi vốn là bà chúa lắm lời cơ mà!
2
Tuy nhiên, một đạo diễn nổi tiếng trong giới giải trí lại đưa cho tôi một kịch bản.
Vào ngày hẹn ăn tối, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về vai diễn rồi mặc một chiếc váy phù hợp với vai nữ chính trong nguyên tác.
Tôi cư xử một cách thanh lịch, tự tin.
Cho dù có phải đối mặt với nam chính Tống Diễn, một ảnh đế đi chăng nữa, thì tôi cũng không hề tỏ ra ngượng ngùng.
Đạo diễn rất hài lòng.
Sau buổi gặp mặt, tôi uống say và bắt đầu nói nhảm:
"Chết mất thôi, tôi thật sự rất muốn nói chuyện, các cậu có hiểu không? Đối với một người trời sinh đã thích ‘phun tào’ như tôi, mà lại bị bắt phải im lặng thì thà giết tôi còn hơn, hu hu hu!”
"Tôi hiểu, tôi hiểu mà, cậu nói nhà cậu ở đâu trước đã?"
……
Mơ mơ màng màng về đến nhà, tôi mở điện thoại lên thì thấy trong khu bình luận video tuyển tập sư muội của mình vẫn đầy những lời khen ngợi:
[Hu hu hu, sư muội của tôi.]
[Dễ thương dịu dàng, không chút giả tạo. Mấy cô gái trà xanh trong làng giải trí này nên học hỏi, đây mới là tiểu bạch hoa thực thụ. Tôi đặt chỗ trước cho cô chị dâu này rồi.]
[Lục Sanh, làm ơn giữ nguyên trạng thái này, ít nói diễn nhiều, fan của Lục Sanh hãy đứng sau tôi, làm hậu thuẫn của cô đây!]
[Tuân thủ pháp luật, thuế cần nộp thì sẽ nộp, yêu đương thì công khai, tôi mãi mãi sẽ tôn trọng cô ấy như sư muội.]
Tôi cũng gật đầu, cảm thấy cộng đồng mạng nói rất đúng, nào ngờ trong cơn mơ màng mở tôi đã livestream:
"Hello mọi người~ Tôi là Lục Sanh, trước hết cảm ơn mọi người đã ủng hộ, lần tới sẽ mời mọi người uống bia!"
[Bé Sanh xinh quá xinh quá.]
[A a a, dễ thương quá, giống như đang trở về khi sư muội say rượu vậyヽ(*´з`*)ノ]
[Khoan đã, bé Sanh mời chúng ta cái gì? Hả... Uống bia?]
[Lục Sanh uống say rồi phải không?]
"Tôi không có say!"
Tôi trực tiếp bỏ qua các bình luận: "À, tôi thật sự rất muốn nói chuyện, các fan Bách Gia hãy đến đây và trò chuyện với tôi nào."
“Nghẹn chết tôi rồi, thật sự rất muốn nói chuyện, các bạn có biết cảm giác nghẹn khuất khi nắm trong tay cả đống thông tin về giới giải trí mà không thể tiết lộ nó khó chịu đến thế nào không?”
“Mỗi lần nhìn thấy Hạ Tương, tôi thật sự rất muốn đánh chết cô ta, diễn xuất thì dở tệ, chỉ biết khóc hu hu mà thôi!”
"Trong đoàn làm phim, cô ta cứ giả bộ yếu đuối trước mặt Tiêu Dương, hai người họ đúng là xứng đôi vừa lứa."
"Ha ha, khà khà khà, khụ khụ khụ..."
“Hic hic hic, thầy Rau Thơm và thầy Dưỡng Khí mãi mãi hạnh phúc bên nhau." Tôi chắp tay: "Tôi sẽ luôn ủng hộ họ."
Ở bình luận thì mỗi người một ý:
[Ai hiểu đây, hình tượng tiểu sư muội bị phá tan tành.]
[Nhưng cô ấy thật sự rất hài hước, không ngờ Lục Sanh lại là người như vậy.]
[Tôi là người qua đường, nhưng phim vừa kết thúc đã lao xuống chê bai, tự hủy hoại sự nghiệp. Tạm biệt, không thể làm fan được nữa.]
[ Bạn lầu trên ơi, thầy Rau Thơm nên đổi biệt danh đi! Danh tiếng của nhà bạn không phải do Lục Sanh nói xấu mà ra đâu. Các bạn xem khán giả chúng tôi là kẻ ngốc à? Tư bản cắt cảnh của bé Sanh nhà chúng tôi, fan Bách Gia tất nhiên phải đứng lên chứ!]
"Nói hay lắm! Các vị khán giả, phim là do các bạn xem, VIP là do các bạn đóng tiền, các bạn mới là khách hàng! Tài khoản marketing của các bạn nói hay thì hay, nói dở thì dở!"
“Kiên định chút đi nào, hu hu hu hu! Các bạn hãy giúp giới giải trí đi, đó là cả một bầu trời luôn đấy! Điểm chiến đấu của fan chúng tôi quá yếu, cần được các bạn bảo vệ.”
Tôi tiếp tục nói linh tinh:
"Cái gì? Bạn muốn tôi là chị dâu câm? Sao? Tôi nói thêm một câu thì không còn đẹp nữa sao?"
“Cần nói thì nói thôi!"
"Tôi vừa đi ăn tối với đạo diễn Cố, trời ôi, Tống Diễn thực sự đẹp trai quá, ngực rộng, chân dài, mông cong, tôi chỉ muốn cắn cắn cắn…”
“Nếu như bây giờ vẫn còn là cấp ba thì tôi chắc chắn sẽ thầm yêu anh ấy suốt ba năm.”
Bình luận bắt đầu tràn ngập dấu chấm hỏi.
Tôi đột nhiên cảm thấy hơi im lặng.
Ồ, tiếng nước trong phòng tắm vừa dừng lại.
Nhà tôi có người?
Tôi đứng lên, nhưng bị một đôi tay mạnh mẽ đè xuống ghế.
Máy ảnh điện thoại lệch sang một bên:
"Lục Sanh, cấp ba và đại học, tôi làm bạn cùng lớp với em tận bảy năm đó, em yêu thầm tôi chỗ nào vậy?”
Tống Diễn quấn khăn tắm bước ra, ánh mắt rất oán hận:
"Nói chuyện với em, em cứ líu lo nói chuyện với người khác, giờ lại bảo muốn thầm yêu tôi."
"Hừ, tôi là con chó mà em muốn gọi là đến, muốn đuổi là đi sao?"
Tôi khựng lại một lúc, rượu cũng tỉnh đi chút.
Tôi thật sự học chung đại học cùng Tống Diễn, nhưng hầu như không gặp nhau, cũng chưa nói chuyện mấy lần, còn cấp ba, tôi càng không có ấn tượng.
"Tôi... Tôi..."
"Sao, không nói được à? Không nói được đúng không, không phản bác được đúng chứ?"
"Sao em không nói chuyện? Em nói chuyện với người khác nhiều thế, vừa rồi tự nói lẩm bẩm cũng nói nhiều thế, sao không nói gì với tôi?"
"Em muốn tôi bám lấy em như chó đúng không? Ha ha, sao có thể chứ?"
……
"Không phải, nhưng em đang ngầm thừa nhận à? Lục Sanh, lương tâm của em đang để ở đâu?"
"Tống... Tống Diễn" Tôi lắp bắp: "Sao anh lại không mặc đồ?"
Mẹ nó tôi đang mở livestream, anh mau buông tôi ra trước đã.
Nhưng phía dưới bình luận đã bay nhanh:
[Trời ơi, Tống Diễn! Hai người này là sao đây?]
[Cơ bụng, he he, sảng khoái sảng khoái.]
[Đang định khuyên anh tôi đi xem chị dâu này, Tống Diễn, anh nhanh tay thật đó.]
[Đừng có ở đây hóng ké fame của anh nhà tôi, biến đi!]
[Lầu trên, vừa phải thôi nha, chị dâu tôi đang chém gió đấy, tôi còn chưa nói gì thì thôi? ]