Tiểu Bạch Hoa Lộ Mặt Thật Rồi!! - 6
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Dù lời nói có vẻ hài hước, nhưng thực chất đã chỉ thẳng vào vấn đề.
"Về chuyện tình cảm, tôi nghĩ từ từ cũng tốt. Tôi tôn trọng mọi quyết định của Sanh Sanh, chậm hay nhanh gì cũng được. Còn về fan, tôi sẽ cố gắng mang đến nhiều tác phẩm tốt hơn cho mọi người."
Bình luận của một bộ phận fan không lý trí ngay lập tức bị phản bác lại:
[Fan của Tiêu Dương lo cho bản thân đi, việc của chúng tôi không cần bạn phải lo.]
[Bạn nghĩ bây giờ vẫn còn là thời đại mà ai yêu đương cũng sẽ bị chỉ trích sao? Quan điểm sập phòng của các minh tinh hiện giờ rất kỳ cục, cứ chuyên tâm vào sự nghiệp và yêu đương thì fan đã vui lắm rồi.]
[Chắc Tiêu Dương không nghĩ yêu đương sẽ bị chỉ trích đó chứ? Anh ta có biết tại sao mà anh ta và Hạ Tương lại bị chỉ trích không? Không phải vì hai người yêu đương, mà là vì những hành động lố lăng của hai người đó!]
"Anh Tống, chắc anh không nghĩ các fan sẽ chịu chi trước miếng bánh to mà anh vẽ ra đâu nhỉ?"
"Tiêu Dương." Đạo diễn Diêu nhỏ giọng nhắc nhở, nhưng vẻ mặt đã có chút tức giận: "Đây là chương trình hẹn hò! Không nói về tình cảm thì nói về cái gì?"
"Mạng của tôi cũng là mạng!"
…
Những ngày tiếp theo sẽ trải qua ở biển.
Sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, chúng tôi bắt đầu vào vòng đầu tiên.
Chụp ảnh bên bờ biển và đăng tải chúng vào lúc sáng sớm như một phần quà dành cho fan.
Tôi trèo lên một tảng đá ngầm để chụp ảnh.
"Ông chủ, tôi thật sự không hiểu tại sao anh lại cứ bám theo tôi. Ngồi trong văn phòng tận hưởng cuộc sống chẳng phải tốt hơn à? Sao lại cứng đầu như vậy?"
Giọng nói này, hình như là Lâm Tri Nhan, cô bạn thân trong giới của tôi.
"Nhan Nhan?"
Tôi quay đầu tìm kiếm theo âm thanh.
"Sanh Sanh!"
Cô gái đang ngồi trên đá mặc một chiếc váy trắng, một chân thả vào nước, chân kia co lại, vẫy tay với tôi.
"Nhan Nhan, đúng là cậu rồi! Sao cậu lại ở đây?"
"Tớ là khách mời đặc biệt cho chương trình lần này, để tạo bất ngờ cho cậu nên tớ cố tình không báo trước."
Tôi ghé sát vào tai cô ấy thì thầm: "Lén nói cho tớ biết đi, chương trình tạp kỹ lần này cậu lại chuẩn bị 'khủng bố' ai?"
"Nghe cậu nói kìa, tớ đến đây chơi không được à?"
[Lâm… Lâm… Lâm Tri Nhan! Cô ấy là người mà ai cũng phải kiêng dè.]
[Ai? Ai vậy? Không biết gì về giới giải trí hết, mau giải thích đi!]
[Lâm Tri Nhan, người được vận mệnh ưu ái. Ai đụng vào cô ấy, thì trong vòng nửa tháng người đó sẽ bị sập phòng! Ai không biết thì có thể xem bài viết tựa đề "Nhân Vật Siêu Hình Trong Giới Giải Trí" trên diễn đàn tiệm rượu tháng Bảy nhé!]
"Đây là?" Tôi nhìn về phía người đàn ông bên cạnh Nhan Nhan.
Người đó có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng cũng rất quý phái, dường như chỉ có Lâm Tri Nhan bên cạnh mới có thể khơi dậy cảm xúc của hắn.
"Anh ấy là…"
"Tôi và cô ấy là bạn từ thuở nhỏ. Chào cô, tôi tên là Huyền Bách."
Ồ, không đơn giản chút nào.
12
Tiếp theo, mọi người đều đổi sang trang phục thiết kế riêng của tổ sản xuất, hắt nước vào nhau, vải sẽ loang màu khi bị dính nước.
Cuối cùng, đội nào có diện tích loang màu ít nhất thì đội đó sẽ chiến thắng.
[Haha, áo ba lỗ của các nam minh tinh đều mỏng dính, nếu là tôi hắt thì có khác gì vẽ lên cơ bụng đâu?]
[Tống Diễn, anh đừng trốn máy quay, anh không thể chỉ ở trước mặt Sanh Sanh được (phát điên) ╰(‵□′)╯]
[Chậc chậc, có người giữ nam đức, có người muốn để trần truồng chạy, đúng không? Tiêu Dương, đang nói cậu đấy.]
Trang phục của Tống Diễn ướt đẫm, dưới lớp vải mỏng manh, cơ bụng và cơ ngực hiện rõ.
Hơn nữa, anh ấy chỉ đứng trước mặt tôi, cơ bụng đầy màu sắc làm tôi hoa mắt.
Tống Diễn không chỉ dùng tôi để che máy quay, mà còn chắn cả tầm nhìn của tôi:
“Tống Diễn, anh đứng dậy mau, lưng anh sắp bị hắt ướt hết rồi!”
Tôi lôi Tống Diễn ra, hắt nước mạnh vào người phía sau anh ấy.
Đối phương không đáp trả lại, mà chỉ né tránh.
Huyền Bách là người đáng tin cậy, giao bạn thân cho hắn thì tôi yên tâm rồi.
Tống Diễn nắm lấy cánh tay tôi: “Sanh Sanh, con gái các em cùng đi chơi đi, ở đây giao cho anh.”
Anh ấy dùng một tay nhấc tôi lên và đẩy tôi vào trong đám người.
Sau đó, Tống Diễn và Huyền Bách hắt điên cuồng ba trăm lượt.
Hai người này có thù à.
13
Khi ăn cơm, Tống Diễn vừa gắp đồ ăn cho tôi, vừa nhìn chằm chằm vào Huyền Bách với ánh mắt sắc lẹm.
Tôi...
[Ghen rồi ghen rồi, chắc chắn là ghen rồi!]
[EQ của đàn ông khi yêu bằng không, rõ ràng anh trai Huyền Bách đang nhắm tới Lâm Tri Nhan mà.]
“Anh Huyền Bách, có vẻ anh và chị Tri Nhan rất thân thiết.”
“Haizz, cùng một thôn mà, gì mà thân với không thân, dẫn anh ấy đi mở mang tầm mắt thôi.” Trong miệng Nhan Nhan nhét đầy cơm, nói năng không rõ ràng.
[Ái chà, mở mang tầm mắt, là đi ngắm gái xinh phải không?]
Tống Diễn úp điện thoại xuống bàn, bắt đầu điên cuồng gắp đồ ăn cho tôi.
Sao hôm nay anh ấy lạ thế nhỉ?
14
Buổi tối, không có nhiệm vụ gì nên hoạt động khá tự do.
Tôi đi dạo một vòng, đi mãi, đi mãi, thì vô tình nghe lén được:
“Thế nào, ông chủ? Cuộc sống trong giới giải trí không tệ phải không?”
“Cũng ổn, vậy nên, Lâm Tri Nhan, em định khi nào về nhà?”
“Chơi thêm chút nữa đi, hơn nữa, tôi vừa nghe được Hạ Tương và Tiêu Dương đang cãi nhau, bọn họ đang ầm ĩ muốn chia tay.”
“Sao em còn có thói quen nghe lén nữa vậy? Chưa kể, người ta đòi chia tay thì liên quan gì đến em? Đến giờ em vẫn chưa có bạn trai mà.”
“Ừ, đây là công việc anh có hiểu không? Giới giải trí đang đợi tôi khuấy đảo mà.”
Huyền Bách rất bất lực: “Hủy bỏ công việc, hẹn hò với anh trước đã.”
“Ái chà, bây giờ không ép tôi nữa à?”
Huyền Bách thở dài, đùa theo cô: “Anh sai rồi.”
[Huyền Bách là ông chủ của Lâm Tri Nhan, quá thần bí, không tra thấy gì!]
[Cưng chiều quá vậy! Mau hẹn hò đi, trong giới mà bùng nổ nữa là toang rồi.]
[Lục Sanh nghe lén ở góc này thoải mái thật đó.]
Tôi co rúm trong góc tường, vừa cắn hạt dưa vừa lo lắng, hào hứng đến mức muốn nhảy lên.
“Sanh Sanh, ở đây có muỗi, anh mang dầu thơm cho em đây.”
“Suỵt, đừng nói chuyện, mau nhìn kìa!”
Tống Diễn nhìn theo ánh mắt tôi, ngẩn ra một chút rồi cười nhẹ: “Rất tốt.”
“Anh sao thế? Thái độ lúc tốt lúc xấu.”
“Sanh Sanh, thật ra anh muốn xin lỗi em, ánh mắt em hôm nay cứ dính chặt vào Huyền Bách, anh tưởng…”
“Hả?”
“Ghen là anh sai, dù trong lòng không thoải mái cũng không nên thể hiện ra ngoài.”
Hóa ra là vì chuyện này.
Tôi cười gượng hai tiếng: “Thật ra cũng không cần chân thành như vậy, em nhìn Huyền Bách chỉ đơn thuần là muốn kiểm tra giúp bạn thân một chút thôi, anh đừng nghĩ nhiều.”
[Chú cún con chân thành, hu hu hu, lúc này một người phụ nữ mạnh mẽ đã rơi nước mắt.]
[Hai vị, có phải hai người quên chưa hẹn hò rồi không? Hẹn hò trước đã rồi giải thích sau.]
[Tôi đặt trước hai triệu, ghi nợ lên Tiêu Dương!]
“Ừ, anh biết, em làm gì cũng có suy tính của riêng mình.”
Tôi thật sự sắp đối phó hết nổi rồi, ánh trăng xuyên qua những tầng mây chiếu lên người, bộ lọc ánh sáng vàng ấm áp tạo nên bầu không khí mờ ảo, ánh mắt chạm nhau đầy cảm xúc.
“Thật ra anh không cần lo em sẽ chạy theo người khác, anh xem, Nhan Nhan và Huyền Bách đang hôn nhau kìa.”
Hai người họ hôn đến mức không nỡ tách rời.
“Ừm…”
Bầu không khí càng ngượng ngùng hơn.
Để dịu bớt bầu không khí, tôi buột miệng nói: “Hay là chúng ta cũng hôn, thi thử xem.”
Miêu tả Tống Diễn bằng cụm sốc toàn tập cũng không quá lời.
Tay chống lên tường của anh ấy nắm chặt lại, từ từ tiến lại gần tôi.
Tôi căng thẳng nhắm mắt lại...
“Sắp hôn rồi, sắp hôn rồi! Anh tránh sang bên cạnh chút, tôi muốn xem!”
Tôi và Tống Diễn cùng quay đầu lại.
Trần Tử Thành và Đường Ly lập tức giả mù.
[Trời ơi, bốn người các cậu chơi trò nghe lén tiếp sức à?]