TIỂU ĐẠO SĨ KHÔNG TU VI 4: CHÍN NGƯỜI VỢ - Chương 8 - Hết
Cập nhật lúc: 2025-07-09 07:40:35
23.
Lão đạo lay đến sắp tan xác . Vậy cũng sức lay, cái đùi to , mời sớm một chút, để ăn trận đòn , suýt chút nữa mất mạng .
"Chung Quỳ? Chung Quỳ... quen nha, hai quen , uống rượu bao giờ."
"Ông bậy! Không quen thể giúp ông hư đánh địch, trực tiếp câu mất lệ quỷ ?"
Lão đạo vẫn còn mơ màng: " thật sự quen."
"Vậy ông , ông tên Chung Quỳ."
Lão đạo chìm vẻ hồi ức.
"Khi vẽ son thếp vàng ở Mao Sơn, thấy một bức họa tàn, còn sót chút sơn son thếp vàng, liền vẽ bức họa, chưởng môn đó là tượng Chung Quỳ, tặng , thể trừ tà.
" thấy trông hung thần ác sát quá, tưởng là quỷ, cho nên nơi nào quỷ liền là Chung Quỳ quấy phá."
"Tượng ? Tượng ?"
kích động như một đứa trẻ.
Lão đạo mở bọc hành lý , lục lọi hồi lâu, lấy một bức tranh rộng bốn mươi centimet, dài sáu mươi centimet. Bức tranh chút rách, cũng là chất liệu gì.
run rẩy mở , cây rừng tranh sống động như thật, thậm chí còn thể thấy một vài đạo gia Tam Thanh* chi khí, nhưng nhân vật bức tranh biến mất thấy để một mảng lớn trống , kỹ , dường như còn một vài âm thanh gào thét lảnh lót truyền văng vẳng bên tai.
(*Tam Thanh: là một khái niệm trong Đạo giáo Trung Quốc, đề cập đến ba vị thần tiên tối cao. Các vị thần gồm: Ngọc Thanh Nguyên Thuỷ Thiên Tôn; Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn; Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn (còn gọi là Thái Thượng Lão Quân))
Lão đạo . Mẹ kiếp gì ! Có thể tìm bùa hộ mệnh gỗ sét đánh, còn tượng Chung Quỳ hộ , ông chính là thổ hào thuần túy của đạo môn đấy.
24.
"Ông , ông định ?"
" á?" Lão đạo sĩ cúi đầu, chút thất vọng, "Con gái cũng tìm , định về Mao Sơn, đó vẽ vàng lên tượng, cái mạng của là Mao Sơn cứu, về báo ân."
cau mày suy nghĩ hồi lâu, vẫn là khẽ thở dài một tiếng.
"Ông , con gái ông khả năng vẫn còn sống, cái ấn ký cánh tay nữ thi là bớt, giống như là phù ấn, chỉ là đều là hình trăng lưỡi liềm, ông nhầm ."
"Thật ?"
Trong mắt lão đạo sĩ ánh sáng.
"Thật!"
"Được, cảm ơn."
Lão đạo sĩ nắm lấy tay , "Quá cảm ơn , về Mao Sơn nữa, tiếp tục tìm con gái."
dùng ngón tay cái điểm mấy cái lên đốt ngón tay trỏ và ngón tay giữa, phun một ngụm m.á.u tươi.
" tính , ông về quê tìm xem, con gái ông ở gần đây ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-dao-si-khong-tu-vi-4-chin-nguoi-vo/chuong-8-het.html.]
Lão đạo sĩ càng thêm cảm kích đến rơi nước mắt: "Các đều là đại pháp lực, tin, tin , lập tức về quê."
"Về , sống , nhất định sẽ tìm thôi."
Ông gật đầu, lau nước mắt, một bước ba ngoái đầu rời .
"Tại lừa ông ?" A Châu kéo tay , nghi hoặc .
tặc lưỡi, cắn đầu lưỡi đau c.h.ế.t .
"Người , đôi khi sống là vì một cái niệm tưởng, lão đạo sĩ , còn sống thì cứ sống ."
"Bây giờ ?"
"Đi báo thù cho con gái lão đạo sĩ."
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Con gái lão đạo sĩ đúng là chết, chỉ là là nữ thi , mà là con quỷ trong căn nhà gỗ nhỏ.
Khi siêu độ cảm thấy cánh tay con quỷ gì đó. Nó đầu thai quá nhanh rõ, lão đạo sĩ xong mới phản ứng , đó là một vết bớt hình trăng lưỡi liềm. Cộng thêm sự biến hóa của nó, là do gặp , kích thích nên oán khí bộc phát, biến thành lệ quỷ. Nó, mới là con gái của lão đạo sĩ.
Thực cũng suy nghĩ lâu, nên cho ông sự thật . Nghĩ nghĩ , vẫn là cho ông giữ một tia hy vọng thì hơn. Nếu con quỷ là con gái của lão đạo sĩ, thì thể nào là con của cái nhà . Cái gì mà bắt cóc lên núi sâu, đều là lừa , hai bọn họ, đều là buôn !
Hai ông bà già, treo cây, bọn họ A Châu rạch vô vết, dùng âm khí ăn mòn, vết thương lở loét, mãi lành. Tiếng kêu thảm thiết kinh động cả chim chóc trong núi sâu. dân ngang qua thấy, cũng thấy.
"Nói, t.h.i t.h.ể con bé các giấu ở ?"
"Nam Châu, Nam Châu một khách hàng lớn, vận chuyển , cầu xin các ngươi, tha cho hai chúng ."
"Nam Châu ở ? Dùng để gì?"
"Kết âm hôn, Nam Châu ở chúng thật sự , chúng hết , cầu xin các ngươi, tha cho chúng ."
"Gi3t , bắt hồn phách, về núi cho Tiểu Bảo ăn."
A Châu gật đầu, tay càng thêm nặng. A Châu khi còn sống, từ nhỏ là cô nhi, trở thành cô nhi , nhưng cô đối với những kẻ buôn , khẳng định hận thấu xương.
"Không chịu dày vò, linh hồn nát vụn ."
mặt đầy hắc tuyến, cô tay nặng như , thì nát vụn ? cũng trách cô , linh hồn như cho Tiểu Bảo ăn, còn lo Tiểu Bảo bẩn.
"Về núi?"
"Không, Nam Châu, tìm t.h.i t.h.ể con gái lão đạo sĩ."
"Được."
"Không , đuôi hồ ly của cô ? Cô con yêu tinh , ngay là cô c.h.ế.t hẳn mà."
Mông A Châu một cái bóng đuôi thoáng qua, ý là bảo đừng quá lo lắng cho cô .
—Hết—