Tiểu Điện Hạ và Xác Ướp Bí Ẩn
Chương 11
38
Chờ mãi một lúc lâu mới nghe tiếng cửa đóng lại, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nằm trên giường cả buổi sáng, tôi cũng không thể hiểu nổi tại sao mọi chuyện lại phát triển theo cái chiều hướng kỳ quặc này.
Cuối cùng, vì còn có tiết học, tôi bắt buộc phải rời giường đến trường.
Thôi được rồi, đau đầu quá, không nghĩ nữa.
Buổi chiều tan học, vừa ra khỏi cổng trường, tôi gặp đàn anh khóa trên Trình Minh Phong, liền sóng bước về cùng, vừa đi vừa trò chuyện.
Không bao lâu sau, chúng tôi đụng mặt Lâm Triết.
Cậu nhóc có vẻ không vui, ánh mắt nhìn Trình Minh Phong tràn đầy địch ý.
Cái ánh mắt đó, sao lại giống bắt gian thế nhỉ?
Cái chính là thế quái nào mà tôi lại thấy có chút áy náy là sao?
Rõ ràng là tôi và cậu ta còn chưa xác định quan hệ, mà tôi với Trình Minh Phong cũng có làm gì đâu!
Lâm Triết tiến đến, lạnh lùng nói: “Anh ta là ai?”
Giọng nói của cậu ta có chút ai oán…
Trình Minh Phong cũng bối rối không hiểu, cười hỏi: “Tranh Tử, đây là ai vậy?”
Nghe Trình Minh Phong gọi tôi như vậy, sắc mặt Lâm Triết càng khó coi hơn, hừ lạnh một tiếng kéo tôi về phía cậu ta, ôm lấy eo tôi, nhìn Trình Minh Phong đầy khiêu khích: “Tôi là bạn trai của chị ấy.”
Tôi vô thức phản bác: “Cậu đừng nói bậy, cậu thành bạn trai tôi từ lúc nào vậy?”
Lâm Triết lập tức lộ ra biểu cảm đầy vẻ tủi thân và tổn thương: “Vậy là chị vẫn không muốn chịu trách nhiệm với em sao? Rõ ràng tối qua chúng ta còn…”
Tôi vội vàng đưa tay che miệng cậu ta lại: “Im miệng! Đừng nói nữa ông cố ơi!”
Cậu đúng là ông cố của tôi mà!
Trình Minh Phong tỏ vẻ đã hiểu, cười gượng gạo: “Tranh Tử, anh bỗng nhớ ra còn có việc, anh đi trước nhé, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục.”
Nói xong, Trình Minh Phong như gắn động cơ vào chân, nhanh chóng chuồn mất.
Lúc này tôi mới buông tay ra.
“Chị rốt cuộc có ý gì?” Ánh mắt Lâm Triết sáng quắc nhìn chằm chằm về phía tôi.
Tôi bất lực nói: “Xin lỗi Lâm Triết, nhưng tôi, tôi thực sự chưa sẵn sàng để yêu đương, vì vậy…”
Lâm Triết rưng rưng nước mắt, vóc dáng cao lớn của cậu ta như bỗng chốc thấp đi không ít.
“Vậy là, chị không cần em sao?”
“A? Tôi, Tôi không có ý đó, có lẽ tôi cần thêm chút thời gian, cậu hãy để tôi suy nghĩ thêm.” Tôi bị cậu ta nhìn đến mức lúng túng.
Cậu ta mím môi, cúi đầu: “Được rồi, em hiểu rồi.”
Nói xong, cậu ta quay người bước đi, bóng lưng cô đơn như chú mèo con bị bỏ rơi.
Sao tôi lại cảm thấy tội lỗi như vậy nhỉ?
Cảm giác tội lỗi như bùng nổ trong lòng tôi.
Nhưng bảo tôi yêu một nam sinh giống hệt Cẩn Hằng, tôi thực sự, không thể làm được…….
39.
Sau khi bồn chồn mấy ngày, tôi phát hiện tên nhóc Lâm Triết này đã trốn học, không chỉ trốn một tiết mà là trốn tất cả các tiết.
Tin nhắn không trả lời, điện thoại cũng không liên lạc được.
Cậu ta giống như bỗng chốc biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Tôi không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút lo lắng.
Một tuần sau, cậu ta vẫn không xuất hiện, tôi lại gọi điện cho cậu ta, vẫn không có ai nghe máy.
Vừa cảm thấy thất vọng, điện thoại lại reo lên, tên Lâm Triết hiện trên màn hình.
Tôi vội vàng bấm nghe, đầu dây bên kia là một giọng nói xa lạ.
“Cô là bạn gái của Lâm Triết à?”
“À?” Tôi theo bản năng nói, “Ừ, đúng vậy, cậu là ai?”
“Tôi là bạn cùng phòng của cậu ấy, cậu ấy đã say rượu suốt mấy ngày rồi, lúc ngủ say vẫn luôn gọi tên cô, tôi sợ cậu ấy sẽ xảy ra chuyện gì, cô có thể đến thăm cậu ấy một chút không?”
“Cậu ấy đang ở đâu?”
Đối phương báo cho tôi địa chỉ, tôi nói “Sẽ đến ngay” rồi lập tức ra ngoài bắt xe đến quán bar mà người đó nói.
Khi tôi đến nơi, bạn cùng phòng của Lâm Triết đưa tôi đến chỗ cậu ta rồi rời đi.
Cậu ta đã say mèm, ngã vật ra trên ghế sofa.
Miệng vẫn lẩm bẩm gì đó, tôi tiến lại gần, mới phát hiện ra cậu ta đang lẩm bẩm gọi tên tôi.
“Lộ Tranh…… Lộ Tranh……. Chị……”
Giọng nói vừa mềm vừa ngọt, tôi không nhịn được đỏ mặt tía tai.
Tôi ngồi xuống, khẽ đẩy cậu ta: “Này, Lâm Triết, tỉnh dậy đi, về nhà thôi.”
Cậu ta mơ màng mở mắt, vừa nhìn thấy tôi hai mắt liền sáng lên: “Chị.”
Vừa dứt lời, cậu ta đã sáp đến hôn một cái lên môi tôi.
Tôi ngây người.
Chết tiệt, thằng nhóc này đã ngủ mơ màng đến vậy rồi vẫn còn thả thính?
Bỏ đi bỏ đi, cậu ta say rượu, không biết gì cả, tha thứ cho cậu ta lần này vậy.
“Chị, sao chị lại không cần em?”
Cậu ta rưng rưng, đôi mắt ướt nhèm, nhìn tôi đến mức da gà nổi, cả người mềm nhũn.
Chết tiệt! Bình tĩnh lại nào!
Tôi cố tình tỏ vẻ tức giận: “Ai bảo cậu trốn học?”
Cậu ta hoảng hốt, nắm lấy tay tôi: “Vậy sau này em không trốn học nữa, chị có thể đừng bỏ rơi em được không?”
Mặt tôi đỏ bừng, hàm hồ nói: “Ừm, được rồi, cậu đứng dậy trước đi, tôi đưa cậu về trường.”
“Vậy em đã là bạn trai của chị rồi đúng không?”
“Ừm, đúng, được chưa? Nhanh đứng dậy đi.”
Đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp của cậu ta bỗng chốc sáng lấp lánh, vẻ mặt đầy mãn nguyện, ngoan ngoãn đứng dậy để tôi dắt đi.
Vừa lên xe, tên này đã dựa vào vai tôi ngủ thiếp đi, trời đã tối muộn, xe bên ngoài không thể vào trường được, tôi đành phải đưa cậu ta về nhà mình.
Tốn hết chín bò hai hổ mới dìu được cậu ta lên giường, tôi cũng mệt mỏi rã rời, ngã quỵ xuống bên cạnh.
Tên này có vẻ nhìn gầy, nhưng thực ra lại nặng không chịu nổi, suýt nữa thì gãy cả eo tôi.
Nằm được một lúc, cuối cùng cũng lấy lại được sức, định bụng đúng dậy đi rửa mặt, thằng nhóc vốn đang ngủ say như chết bỗng vươn tay kéo tôi lại, trời đất trước mắt bỗng nhiên đảo lộn nghiêng ngả, tôi ngã nhào lên giường.
“Chị muốn đi đâu? Chị lại không em nữa sao?” Giọng nói Lâm triệt vừa tủi thân lại vừa sợ hãi, giống như sắp khóc đến nơi”
“Tôi không có, tôi chỉ định…”
Lời chưa dứt, môi tôi bỗng nóng bùng.
Đôi mắt trong veo của cậu ta như một vũng nước biếc, khiến tôi không tự chủ được mà đắm chìm.
Nghe cậu ta khàn giọng gọi tên tôi hết lần này đến lần khác tôi mới nhận ra, hóa ra, tôi đã hoàn toàn trầm mê.
Trong giấc mơ, một âm thanh mơ hồ vang lên bên tai tôi.
“A Tranh…… A Cam của ta…… Ta cuối cùng, cũng bắt được nàng rồi……”
Phiên Ngoại
Sau khi Lục Tranh c.hết, Cẩn Hành gần như phát đ.iên.
Ban ngày hắn ra sức làm việc, dồn hết tâm sức vào việc cai trị đất nước, đột nhiên từ một bạo quân trở thành một minh quân, khiến văn võ quan lại trong triều được sủng mà sinh lo.
Nhưng không có ai biết rằng hắn chỉ muốn xử lý hết quốc sự, sau đó tìm một người kế thừa để có thể yên tâm đi theo A Tranh của hắn.
Việc này cũng không phải vì hắn có bao nhiêu tinh thần trách nhiệm, hắn chỉ là không muốn đất nước này diệt vong quá sớm, sẽ có người đến quấy rầy giấc ngủ của hắn cùng Lục Tranh.
Mỗi đêm, sau khi giải quyết xong việc triều chính, hắn lại trở về tẩm cung.
Nơi này vẫn giống với khi Lục Tranh rời đi, không có gì thay đổi.
Ngay cả đệm gối cũng là những thứ nàng đã sử dụng trước khi rời đi.
Cẩn Hành nằm ở trên giường, vùi mình trong chăn, ôm gối, hít một hơi thật sâu ngửi mùi hương của Lục Tranh còn lưu lại trên đó.
Thế nhưng mùi hương đó ngày càng yếu ớt, chẳng bao lâu nữa sẽ hoàn toàn biến mất.
“A Tranh, đợi ta, đợi ta thêm chút nữa, ta rất nhanh có thể tới tìm nàng rồi, sẽ không để nàng phải chờ quá lâu nữa.”
“Đến lúc đó chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, không còn ai có thể chia cắt chúng ta được.”
Hắn ta vừa khóc lại vừa cười, giống như một kẻ điên.
Một ngày nọ, tế ti của Khâm Thiên Giám đột nhiên cầu kiến, báo với Cẩn Hành tế đàn trong hoàng lăng đã bị mở ra.
Chủ nhân được tế đàn công nhận chỉ có hai người là hắn và Lục Tranh. Nếu không phải hắn, vậy chỉ có một khả năng, chính là Lục Tranh.
Hắn vội vã đến hoàng lăng ngay trong đêm, lao vào bên trong lăng mộ. Quả nhiên, người nằm trong quan tài đã biến mất.
Giây phút đó, hắn đau đớn đến mức gần như không thể thở nổi.
Lục Tranh lại lừa dối hắn.
A Tranh, nàng thật tàn nhẫn.
Nhưng so với nỗi đau, hắn lại thấy mừng vui hơn.
Lục Tranh chưa c.hết, nàng vẫn còn sống.
Niềm vui sướng tột cùng khi mất đi lại tìm lại được bao trùm lấy hắn.
Yêu cùng hận, hai cảm xúc đan xen trong lòng hắn, cuối cùng, tình yêu đã chiến thắng không chút nghi ngờ.
Anh muốn đi tìm nàng ngay lập tức, một lần nữa bắt nàng về, trói bên mình, dù có phải b.ẻ g.ãy chân cũng không để nàng rời đi nữa.
Nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng, hắn lại chùn bước.
Hắn đột nhiên nghĩ ra một phương pháp mới.
Nếu A Tranh một lòng muốn trốn thoát, vậy tại sao hắn không thể đổi một thân phận mới đuổi theo nàng?
Như vậy, A Tranh của hắn sẽ không còn sợ hắn, cũng không còn căm hận hắn nữa.
Thật tốt.
Một ngày nào đó, hắn sẽ tìm thấy A Traanh của hắn.
Bắt lấy nàng, không bao giờ buông tay.
[Hết]