Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Tiểu Điện Hạ và Xác Ướp Bí Ẩn

Chương 6



22

Từ đó trở đi, thỉnh thoảng có cơ hội tôi sẽ lẻn đi chăm sóc Cẩn Hành, tuy bị thương nặng nhưng hắn có hào quang nhân vật chính.

Gần như đã bình phục hoàn toàn sau một tháng.

Trong khoảng thời gian này, độ hảo cảm tăng dần lên 85, sau đó vẫn ở đó, không thể tăng lên.

Cẩn Hành mặc dù là một đứa trẻ, nhưng dù sao cũng là bạo quân tương lai, cho nên muốn tăng độ hảo cảm của hắn cũng không phải chuyện dễ.

Sự gia tăng nhanh chóng cách đây một thời gian hoàn toàn là kết quả của sự bùng nổ tích lũy của tôi trong vài tháng qua.

Có lẽ điểm 85 là mức chưa từng có đối với hắn.

Nhưng tôi cần 100 điểm để hoàn thành nhiệm vụ!

Phải tiếp tục làm việc thôi.

Tiếp theo, tôi cùng Cẩn Thành thân cận 2 năm, độ hảo cảm dậm chân tại chỗ ở mức 93.

Nhìn điểm số đã lâu không tăng lên, trong lòng cảm thấy khó chịu. Cẩn Hành sắp mười lăm tuổi, mười sáu tuổi mới trở lại Cẩn quốc.

Hệ thống hiến kế cho tôi một chiêu. Mấy ngày nữa Lễ hội hoa cũng là ngày sinh nhật của Cẩn Hành.

Tôi quyết định nắm lấy cơ hội này.

Vào ngày Lễ, tôi lẻn ra khỏi cung cùng hắn.

Đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi cung điện sau nhiều năm bị đưa đến Khương quốc. Tôi đưa hắn đi chợ, đi chơi, ca hát và nhảy múa với các chàng trai và cô gái, sau đấy thả đèn lồng bên sông.

Chúng tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt vời.

Nhưng người này vẫn im lặng, không quan tâm đến bất cứ điều gì bên ngoài, từ đầu đến cuối, ánh mắt hắn đều chỉ dừng trên người tôi, cùng cười với tôi và nhìn tôi gây rắc rối.

Vào ban đêm, tôi cầm chiếc đèn trời do chính tay tôi làm ra.

“Cẩn Hành ca ca, huynh có biết Khương quốc chúng ta có tục lệ mỗi năm sinh nhật đều phải thả đèn trời không?”

Vừa dứt lời, tôi đã nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt của chàng trai trẻ lạnh lùng trước mặt.

“Làm sao ngươi biết, hôm nay là…”

Tôi mỉm cười thắp đèn trời, nháy mắt tinh nghịch với hắn:

“Tất nhiên là ta biết rồi, Hành ca ca, huynh mau ước một điều đi. Ta nghe nói điều ước trong ngày sinh nhật năm sau nhất định sẽ thành hiện thực. Đèn này là do ta làm đó, lúc làm còn bị chọc vào tay nữa, nhất định sẽ linh nghiệm.”

Hắn nhanh chóng bước tới, nắm lấy tay tôi kiểm tra cẩn thận:

“Đâm vào đâu? Còn đau không?”

Tôi đỏ mặt rút tay lại: “Không…không còn đau nữa, biến mất rồi.”

Trong ánh lửa mờ ảo, tai thiếu niên đỏ bừng.

“Mau ước đi, lửa sắp tắt rồi.” Tôi giục: “Khi ước thì nhớ nhắm mắt lại nhé.”

CẩnHành gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Mình cũng có thể ước một điều, tôi nghĩ thầm, nhắm mắt lại và nghiêm túc nói trong lòng: “Xin hãy cho tôi được về nhà càng sớm càng tốt”.

Khi tôi mở mắt lần nữa, đôi mắt rực cháy của thiếu niên nhìn thẳng vào mặt tôi, không chớp mắt.

Đôi mắt hắn giống như màu hổ phách. Dù đã nhìn chúng nhiều năm nhưng vẫn đẹp đến kinh ngạc dù có nhìn thế nào đi chăng nữa.

“Mau thả đèn đi.”

Nói xong tôi buông tay hắn ra.

Đèn trời bay càng lúc càng cao, càng lúc càng cao, cuối cùng trở thành một điểm nhỏ trên bầu trời đêm rộng lớn.

“Cẩn Hành ca ca, sinh nhật vui vẻ nhé.” Tôi cúi đầu cười thành hai vầng trăng khuyết.

Hô hấp của thiếu niên hơi ngưng trệ, giây tiếp theo, tôi đã ở trong vòng tay hắn.
“A Tranh …” Hơi thở của hắn phả vào tai tôi, đốt cháy trái tim tôi đến mức run rẩy.

Bình tĩnh, Lục Tranh, bình tĩnh!

Đây là mục tiêu nhiệm vụ, người giấy, không thể có tình cảm thực sự, mày mới là người muốn về nhà.

Tôi đưa tay ôm lại hắn. Thân hình thiếu niên gầy gò, yếu đuối nhưng dường như ẩn chứa một sức mạnh uy nghiêm.

“Cẩn Hành ca ca.”

Hệ thống lúc này nổ tung:

“100! Tiểu Tranh Tử, độ thiện cảm là 100! Nhiệm vụ hoàn thành!!!”

23.

Nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành, nhiệm vụ thứ hai lại bắt đầu.

Nhiệm vụ lần này tàn nhẫn vô tình đến độ ngay cả tôi cũng phải ngả mũ thán phục.

Nhiệm vụ đó chính là lấy được tối đa hảo cảm của Cẩn Hành sau đó vứt bỏ hắn, khiến giá trị hắc hóa của hắn đạt 100, khiến hắn lột xác, triệt để biến thành một tên bạo quân.

Tôi mở khóa giá trị hắc hóa ban đầu của Cẩn Hành, ồ, 80!

Cách hoàn toàn hắc hóa cũng không còn bao xa nữa.

Tuy rằng không đành lòng, nhưng để có thể trở về nhà, tôi chỉ có thể làm những gì hệ thống yêu cầu.

Sau khi từ ngoài cung trở về, tôi liên tiếp một tháng trời không đi gặp Cẩn Hành.

Cuối cùng, hắn không thể ngồi yên được nữa, đi đến trước của cung của tôi mong được gặp mặt.

Tôi sai người ra ngoài chuyển lời, kêu hắn cút đi xa một chút.

Cẩn Hành sửng sốt, căn bản không muốn tin, đứng ngoài cửa cung của tôi cho đến tậm đêm khuya.

Cuối cùng tôi cũng không thể nhìn nổi nữa, vì vậy đã lệnh cho nội thị kéo hắn đi.

Ai mà ngờ hắn lại khỏe đến vậy, tôi phải cử thêm mấy người nữa đến mới có thể đuổi được hắn đi.

Ngày hôm sau, hắn chặn xe tôi lại.

“To gan, dám mạo phạm xe ngựa của công chúa! Còn không mau cút ra!” Giọng nói của Nội thị bén nhọn mang theo ý quát mắng.

Tôi vén rèm ra, ánh mắt thiếu niên hiện ra vẻ mong chờ: “A Tranh…

“A Tranh là cái tên ngươi có thể gọi sao? Người đâu, v.ả miệng!” Tôi thờ ơ nói.

Cẩn Hành sửng sốt, thậm chí quên cả phản kháng.

Đám nội thị tiến lên trước đè hắn xuống, những b.ạt tai liên tiếp rơi xuống cho đến tận khi khóe miệng hắn rỉ m.áu, nhưng hắn lại giống như không cảm nhận được gì, ánh mắt vẫn sống c.hết nhìn chăm chú vào gương mặt mặt tôi.

Trong mắt hắn tràn ngập vẻ mê man, bối rối và thống khổ.

Trong lòng tôi không biết vì sao đột nhiên lại có chút chua sót, chỉ đành vội vã mặc niệm trong đầu, hắn chỉ là một người giấy, người giấy, một người giấy mà thôi.

“A Tranh, nàng sao rồi, nàng rốt cục thế nào rồi…”

“Cẩn Hành, mong ngươi đừng tới quấy rầy bản công chúa nữa, nếu không bản công chúa nhất định sẽ không nhẹ nhàng bỏ qua cho ngươi đâu.” Nói xong, tôi lạnh lùng hạ lệnh: “Đi.”

Tôi hạ rèm xuống, xuyên qua khe hở trên cửa sổ, nhìn thấy Cẩn Hành bị áp giải quỳ ở bên đường.

Nhưng đầu hắn vẫn ngẩng cao, ánh mắt đuổi theo xe ngựa của tôi, không hề nhúc nhích.

24.

Sau đó, Cơ Hành nhiều ngày liên tiếp đến tìm tôi, những mỗi lần đến đều bị tôi sai người đuổi đi.

Tin đồn hắn đã thất sủng nhanh chóng lan truyền khắp nơi, những kẻ xu nịnh trước đây không dám chọc vào hắn nay lại bắt đầu đổi chiều, chẳng được mấy ngày, tôi đã nghe được tin hắn lại bị thương nặng.

Tôi không kìm được lòng, lén lút đến thăm hắn.

Vừa mới bước vào trong, tôi đã rơi vào một vòng tay ấm áp.

Cơ thể thiếu niên nóng đến kinh người, giọng nói gấp gáp mang theo vẻ mừng rỡ: “A Tranh, ta biết nàng sẽ không bỏ mặc ta mà, A Tranh, ta nhớ nàng, rất nhớ, rất nhớ.”

Tôi bỗng nhiên hiểu ra, hắn cố ý bị thương là để lừa tôi đến.

Ta giãy giụa dùng sức đẩy hắn ra, cơ thể thiếu niên loạng choạng, suýt thì ngã ra đất.

Gương mặt hắn đỏ bừng, khí sắc vô cùng kém, có lẽ đang bị sốt.

“Cẩn Hành, lần này ta tới tìm ngươi, là muốn nói với ngươi, về sau đừng đến quấy rầy ta nữa. Trước đây ta đối xử tốt với ngươi đều là để lừa gạt ngươi, ta đang chơi đùa ngươi, ngươi không phát hiện ra hay sao?”

Cẩn Hành hoảng sợ bước tới, lần nữa ôm tôi vào lòng: “Không, không thể nào, nàng lừa ta, ta không cho phép nàng nói như vậy nữa!”

Tôi lại lần nữa vùng ra, đẩy mạnh hắn một cái. Lần này hắn không đứng vững lại được, ngã ra đất.

Khóe miệng tôi hiện lên một nụ cười mỉa mai: “Cẩn Hành, ngươi sẽ không thật sự nghĩ rằng, loại người như con chuột cống như ngươi sẽ có người thích thật đấy chứ? Buồn cười thật đấy. Ta để ngươi lại lâu như vậy chỉ là để xem ngươi có thể buồn cười đến lúc nào mà thôi.”

Hắn mím chặt môi, ánh mắt tràn đầy vẻ không dám tin nhìn chằm chằm về phía tôi.

“Mùi vị bị người khác nâng lên tận trời rồi lại ngã về mặt đất có dễ chịu không?” Tôi bình tĩnh lắc lắc đầu, “Chậc chậc, thật là đáng thương, đáng tiếc cho một món đồ chơi thấp hèn như ngươi, đến nâng giày cho bản công chúa cũng không xứng.”

“A Tranh…” Hắn đau đớn lẩm bẩm, “A Tranh”

“Im miệng! Ngươi cũng xứng được gọi tên khuê mật của ta ư? Lần sau nếu còn tái phạm, bổn công chúa sẽ đánh g.ãy c.hân ngươi!” Tôi tức giận quát mắng: “Sau này nếu nhìn thấy bản công chúa thì cút xa một chút, đừng có lượn lờ trước mặt làm phiền đến ta.”

Tôi nói xong đang định rời đi, mắt cá chân đột nhiên lại bị một bàn tay tóm lấy.

Tôi không thèm ngoảnh lại, một chân đá bay bàn tay đó, sau đó mau chóng rời đi.

Vẫn may tôi chạy đủ nhanh, Cẩn Hành hẳn là không phát hiện ra sự hoảng loạn của tôi.

Đúng lúc này giọng nói của hệ thống vang lên bên tai: “Giá trị hắc hóa 87, tiếp tục cố gắng nha Tiểu Tranh tử, rất nhanh có thể về nhà thôi!”

Tôi rầu rĩ đáp lại một tiếng trong lòng: “Ừ.”

Hắn đúng là một bạo chúa trời sinh, giá trị hắc hóa thực sự rất dễ tăng.

Dù biết đó chỉ là người giấy, nhưng vì sao trong tôi vẫn khó chịu đến vậy?

Chương trước Chương tiếp
Loading...