Tiểu Hoàng Hậu Của Bạo Quân - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
1
Cuối năm, biên cương truyền về tin vui—đại chiến đại thắng. Để cầu hòa, nước Tề Việt đã phái thái tử sang Yến Sở làm con tin.
“Thái tử Tề Việt đến.”
Giọng xướng vang lên, trong khoảnh khắc, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.
Thái tử Tề Việt rụt rè nhìn quanh đại điện, run rẩy quỳ xuống: “Tham kiến… bệ hạ.”
Hoàng đế cao cao tại thượng khẽ liếc hắn một cái, không buồn mở miệng cũng không cho phép đứng lên.
Khắp điện xôn xao bàn tán, xen lẫn những tiếng cười giễu cợt.
Chỉ có ta ghé sát tai Trường Niệm tỷ tỷ, khẽ nói: “Hắn không phải người tốt.”
Tỷ ấy ngạc nhiên nhìn ta, nhưng ta không nói thêm gì nữa.
Khí đen trên người hắn gần như sắp tràn cả đại điện, xộc thẳng vào mặt ta.
Đây là lần đầu tiên ta thấy có người mang luồng khí còn u ám hơn cả vị quý phi kia.
Dù giờ hắn trông yếu ớt như vậy, ta cũng chẳng tin hắn là kẻ dễ bắt nạt.
Khí sẽ không lừa ta—đó là sự chỉ dẫn của trời dành cho những đứa trẻ ngốc nghếch.
Ta đối diện ánh mắt hắn, hoảng hốt trốn sau lưng Trường Niệm tỷ tỷ.
Chỉ trong chớp mắt, hắn đã thu lại ánh nhìn.
2
Từ khi hắn đến, cuộc sống của ta dễ chịu hơn hẳn.
So với ta, món đồ chơi mới mẻ này dường như càng hợp khẩu vị bọn họ hơn.
“Này, đi nhặt về cho bản công chúa.”
Vị thái tử từ Tề Việt kia ngoan ngoãn nghe lời, lặng lẽ đi nhặt đồ về.
Không chút bất mãn, thậm chí trên mặt còn thấp thoáng vẻ lấy lòng.
Nhị công chúa hài lòng gật gù, kiêu ngạo nâng cao cằm, rồi thuận tay bóp lấy cằm hắn.
“Lúc trước không để ý, giờ nhìn kỹ mới thấy, Kỳ Triệt gương mặt ngươi cũng tuấn tú đấy.”
Thì ra hắn tên là Kỳ Triệt.
Ngay khi câu đó thốt ra, ta thấy luồng khí đen quanh hắn càng dày đặc.
Kỳ Triệt khẽ nghiêng đầu, ánh mắt vừa vặn chạm vào ta—người vẫn đang chăm chú quan sát hắn.
Nhưng rất nhanh, ánh nhìn ấy lướt qua ta, rơi xuống Trường Niệm tỷ tỷ bên cạnh.
Đôi mắt hắn giống như một chú thỏ nhỏ đáng thương, như đang chờ ai đó đến cứu.
Chưa kịp để ta mở miệng, Trường Niệm tỷ tỷ đã xông lên.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Giọng nàng pha lẫn tức giận.
Nhị công chúa chẳng hề để vị đại công chúa này vào mắt. Khi hoàng hậu còn sống nàng ta đã không sợ, huống hồ bây giờ người đã mất.
“Sở Trường Niệm, bản công chúa khuyên ngươi đừng lo chuyện bao đồng.”
Nói rồi, lực tay nàng ta siết chặt hơn, khiến Kỳ Triệt đau đến mức bật ra một tiếng “hiss” khe khẽ.
Cơn giận của Trường Niệm tỷ tỷ lại bùng lên, nàng lập tức vung tay hất đi bàn tay của nhị công chúa, mạnh mẽ kéo Kỳ Triệt về phía mình, che chở hắn sau lưng—giống như bao lần nàng đã bảo vệ ta vậy.
“Sở Trường Du, đừng quá đáng.”
Hiếm khi thấy tỷ tỷ nổi giận, khí thế và uy nghi của nàng khiến nhị công chúa không dám lên tiếng, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Ta và Kỳ Triệt—người vẫn đang trốn sau Trường Niệm tỷ tỷ—đối diện nhau trong chốc lát, rồi vội vã thu lại ánh nhìn, không dám nhìn hắn thêm nữa.
3
Trường Niệm tỷ tỷ nhìn hắn đầy thương cảm, nhẹ giọng hỏi: "Thế nào, không bị thương chứ?"
Kỳ Triệt im lặng lắc đầu, nhưng vết đỏ trên cằm lại vô cùng rõ ràng trên làn da trắng trẻo của hắn.
Ta nhìn thấy, Trường Niệm tỷ tỷ tất nhiên cũng thấy.
"Sao lại ra tay nặng như vậy chứ, ngươi cùng chúng ta về—"
Lời còn chưa dứt, ta vội kéo tay áo tỷ tỷ ngăn nàng nói tiếp.
Nàng dịu dàng xoa đầu ta, dỗ dành: "Sao thế, Trường Từ sợ à?"
Ta định lắc đầu, nhưng lại cảm thấy ống tay áo bị kéo nhẹ.
Là Kỳ Triệt.
Giống như bị luồng khí đen của hắn bám lấy, ta đột nhiên câm nín.
Trường Niệm tỷ tỷ ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành, sau đó tiếp tục nói: "Không sao rồi, đi thôi, chúng ta về cung."
Nói rồi, nàng quay sang nhìn Kỳ Triệt—người vẫn đang ngồi bệt dưới đất—khẽ thở dài một tiếng.
"Ngươi cũng đi theo đi, bôi thuốc vào."
Dáng vẻ của nàng giống hệt một bà mẹ hiền lành, không than phiền, không nề hà, cứ thế đi trước dẫn đường.
Ta và Kỳ Triệt theo sau một cách tự nhiên, trông chẳng khác nào hai con gà con nàng dẫn theo.
Ta lén liếc nhìn Kỳ Triệt, lo lắng luồng khí đen trên người hắn sẽ lan sang mình.
Hắn quả thực đẹp như nhị công chúa nói.
Đường nét sắc sảo, đôi mắt sâu thẳm, trong con ngươi thậm chí còn phảng phất một màu xanh lạ lẫm, nhưng không quá rõ ràng.
Ta nhất thời bị màu xanh ấy thu hút, không chú ý dưới chân mà trượt ngã về phía trước.
Kỳ Triệt phản ứng cực nhanh, đưa tay kéo ta lại.
Ta lập tức đâm thẳng vào lòng hắn, lần này thì nhìn thấy rõ ràng màu xanh thẫm ẩn sâu trong đôi mắt hắn.
Là sắc xanh hòa vào đáy mắt, chỉ khi có ánh sáng chiếu vào mới lộ rõ.
Hắn thấy ta vẫn chưa hoàn hồn, liền kéo ta ra khỏi lòng mình, khóe môi hơi nhếch lên, giọng điệu mang theo chút ý vị khó hiểu:
"Nhìn đủ chưa?"
Ta bị chất giọng lạnh lẽo của hắn làm cho giật mình, lúc này mới ý thức được mình vừa rúc vào lòng một đám khí đen to tướng.
Sợ hãi lùi lại mấy bước, ta vội vàng kiểm tra xem người mình có bị nhiễm khí đen hay không.
Đôi mắt hắn lạnh đi vài phần, nhưng ngay sau đó lại khôi phục như cũ.
4
Dưới ánh nhìn lạnh lẽo của hắn, ta lại run lên một chút, vội vàng bước nhanh theo Trường Niệm tỷ tỷ.
Chúng ta vừa đặt chân vào đại điện, tuyết lập tức rơi xuống bên ngoài.
Trong điện, Trường Niệm đang bôi thuốc cho Kỳ Triệt. Ta nhìn chằm chằm vào trận tuyết lớn bên ngoài, chợt nhớ đến hoàng hậu—người đã bệnh m ấ t từ lâu.
Trong hoàng cung này, mẫu phi không thương ta, nhưng hoàng hậu thì có.
Ta lặng lẽ thở dài, rồi quay sang nghe thấy Trường Niệm nói giữ Kỳ Triệt lại:
"Bên ngoài tuyết rơi lớn quá, đợi tuyết ngừng rồi hẵng về đi."
Kỳ Triệt ngoan ngoãn gật đầu, sau đó rất tự nhiên quay sang nhìn ta, hỏi:
"Vị này là?"
"Đây là muội muội ta, ngũ công chúa Sở Trường Từ."
Kỳ Triệt làm ra vẻ hiểu mà như không hiểu, gật đầu với ta. Ta lặng lẽ nép vào người Trường Niệm.
Trường Niệm tỷ tỷ cười ngại ngùng giải thích: "Muội ấy sợ người lạ."
Thấy ta buồn bã, nàng khẽ xoa đầu ta rồi kéo ta vào lòng.
Kỳ Triệt cũng không nói gì thêm. Ba người chúng ta ngồi quanh chiếc lò sưởi duy nhất trong điện.
Lắng nghe âm thanh của lửa than cháy và tuyết rơi bên ngoài, thế mà lại có một thoáng bình yên hiếm hoi.
Kỳ Triệt ngồi bên cạnh ta, ta lại lùi vào trong một chút.
Hắn có vẻ thấy thú vị, cũng khẽ dịch người lại gần ta hơn.
Ta lại âm thầm nhích sang bên kia một chút.
Có lẽ vì động tác của ta quá khẽ, lúc hắn quay lại nhìn, ta đã dịch đến phía bên kia, giữa chúng ta còn cách một "bức tường" là Trường Niệm tỷ tỷ.
Hắn khẽ cười, đúng lúc bắt gặp ánh mắt lén nhìn của ta.
Kỳ Triệt không nói gì, chỉ nở một nụ cười thân thiện.
Nếu không phải vì từ nụ cười đó có một làn khí đen vô hình phả vào mặt ta, có lẽ ta đã tin rồi.
Ta âm thầm rùng mình một cái, lập tức thu lại ánh mắt.