Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Tiểu Hoàng Hậu Của Bạo Quân - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

9

Kỳ Triệt là kẻ lừa đảo.


Một kẻ lừa đảo từ đầu đến chân.


Hắn nói với ta rằng Tề Việt không cần một công chúa hòa thân ngốc nghếch như ta.


Nhưng hắn lại không nói rằng, nơi đó cần một người thông minh như Trường Niệm tỷ tỷ.


Chỉ cần có Trường Niệm tỷ tỷ ở đâu, nơi đó mới là nhà của ta.


Nếu tỷ ấy đến Tề Việt, ta cũng có thể đi.


Còn nếu chỉ còn lại một mình ta cô độc ở đây, vậy ta thật sự không còn nhà nữa.


Ta loạng choạng chạy về cung điện của Trường Niệm tỷ tỷ.


Trên đường đi không nhìn rõ, ta đâm sầm vào Nhị công chúa.


Ta không kịp sợ hãi, lập tức bò dậy định chạy tiếp.


"Đứng lại."


"Dám đụng vào bản cung mà còn muốn chạy? Người đâu, bắt nó lại cho ta."


Nhị công chúa vừa ra lệnh, mấy cung nữ đi ngang qua liền giữ chặt lấy ta, lôi ta đến trước mặt nàng ta.


Nhìn thấy ta nước mắt lưng tròng, nàng ta chán ghét bĩu môi.


"Ta còn tưởng ai, hóa ra là con lừa ngu ngốc này."


Nhị công chúa phất tay:

"Thôi bỏ đi, hôm nay tâm trạng bản cung tốt. Ngươi chỉ cần quỳ ở đây hai canh giờ là được."


Nói xong, nàng ta dẫn theo một đoàn người rời đi.


Ta muốn đứng dậy đi tìm Trường Niệm tỷ tỷ, nhưng bị hai mama giữ chặt lại.


"Nhị công chúa có lệnh, ngươi ngoan ngoãn quỳ ở đây đi."


Ta giận dữ đến mức nghiến răng nghiến lợi. Ai dám cản ta đi tìm Trường Niệm tỷ tỷ, ta liều mạng với người đó.


Ta lập tức cắn mạnh vào cánh tay của mama, đến khi trong miệng có mùi tanh của máu mới chịu buông ra.


Nhân lúc bà ta đau đớn kêu lên, ta liền co chân bỏ chạy.


Nhưng khi ta đến cung điện của Trường Niệm tỷ tỷ, nơi này đã trống không.


Chỉ có Kỳ Triệt đang ngồi trong sân, như thể đã biết ta sẽ đến.


Ta tức giận đến mức quên luôn sợ hãi, chỉ vào hắn hỏi:

"Tỷ tỷ của ta đâu?"


"Sắp tới rồi."


10

Lời của hắn vừa dứt, giọng của Trường Niệm tỷ tỷ đã vang lên từ cửa điện.


"Trường Từ, lại đây."


Ta nhìn tỷ ấy, luồng khí quanh người tỷ đã không còn trắng thuần như trước.


Ngược lại, nó đã nhuốm một chút hắc khí, thoáng giống với mẫu phi.


Nhưng đó là Trường Niệm tỷ tỷ, ta không quan tâm nhiều đến vậy.


Ta lao thẳng vào lòng tỷ ấy.

"Dẫn ta đi đi, tỷ tỷ."


"Không có tỷ, Trường Từ không còn nhà nữa."


Trường Niệm tỷ tỷ dịu dàng xoa đầu ta, trong mắt ngập tràn nước mắt, nhẹ giọng an ủi:

"Trường Từ, tỷ còn có chuyện rất quan trọng phải làm. Muội chờ tỷ hai năm, được không?"


"Chỉ hai năm thôi, ngoan ngoãn chờ tỷ, tỷ nhất định sẽ quay về bên muội."


Nước mắt ta rơi không ngừng, ta muốn nói tỷ đừng đi.


Nhưng ta có thể nhìn ra được sự kiên định trong mắt tỷ ấy.


Vậy nên ta chỉ có thể ôm chặt tỷ ấy, vùi đầu vào hõm vai tỷ:

"Được, muội nhất định nghe lời, nhất định ngoan ngoãn chờ tỷ trở về."


Trường Niệm tỷ tỷ từ nhỏ đã thông minh hơn ta.


Tỷ ấy muốn làm gì, ta chỉ cần nghe theo là được.


Sau khi ta bình tĩnh lại, tỷ ấy nhìn về phía Kỳ Triệt, người từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng trong viện.


"Ta giao Trường Từ cho ngươi."


"Nếu muội ấy có một vết thương, hợp tác chấm dứt."


Kỳ Triệt nhìn ta, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

"Ta sẽ làm được điều đã hứa, ngươi cứ yên tâm."


"Ngoài ra, cứ mỗi rằm hàng tháng, hãy để Trường Từ tự tay viết thư gửi cho ta."


"Nếu không, ta sẽ không yên lòng."


Những lời này, Kỳ Triệt đã gật đầu đồng ý.


Sau đó, tỷ lại ôm ta vào lòng, dùng giọng điệu giống như Hoàng hậu nương nương dỗ dành ta:

"Tỷ phải đi rồi, Trường Từ nhất định phải tự chăm sóc tốt bản thân, chờ tỷ về."


Nói xong, tỷ đẩy ta về phía Kỳ Triệt, nhìn ta thật sâu một cái.


Rồi không hề ngoảnh lại, bước ra khỏi cung điện.


11

Ta quay đầu lại, cắn mạnh vào tay Kỳ Triệt.


Hắn không kêu một tiếng, cứ để mặc ta cắn.


Cho đến khi trên tay hắn hằn rõ dấu răng, ta mới chịu buông ra.


"Tất cả là tại ngươi, chính ngươi đã đưa tỷ tỷ đi!"


Kỳ Triệt nhìn ta, trong mắt chứa đựng một cảm xúc phức tạp mà ta không hiểu nổi, nhưng hắn không nói gì.


Chỉ thở dài một hơi thật sâu, như tự nói với chính mình:

"Họa phúc tương sinh mà."


Từ đó về sau, ta rất ít khi gặp lại Kỳ Triệt.


Nhưng cuộc sống trong cung của ta cũng không tệ.


Chuyện Nhị công chúa phạt ta quỳ cũng không ai nhắc lại.


Nói chung, nàng ta không còn đến gây rắc rối cho ta nữa.


Nhớ đến lời Trường Niệm tỷ tỷ dặn, ta phải ngoan ngoãn.


Thế nên ta gần như không bước chân ra khỏi cung, cũng chẳng gây chuyện.


Ngày ngày chỉ ngồi trên bậc thềm, từ tòa cung điện vuông vức này đếm từng đám mây trên trời.


Mỗi tháng vào ngày rằm, Kỳ Triệt sẽ đúng hẹn đến cung của ta dạy ta viết chữ.


Chuyện này bắt đầu từ tháng đầu tiên khi ta viết thư cho tỷ tỷ.


Lúc hắn nhìn thấy nét chữ xấu như gà bới của ta, sắc mặt liền tối sầm.


"Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao tỷ tỷ ngươi nhất định bắt ngươi tự tay viết rồi."


Và thế là ta bị hắn bắt ép luyện chữ.


Dù hắc khí quanh người hắn có tỏa ra trước mặt ta, ta cũng chẳng hề sợ hãi chút nào.


Mà điều thú vị hơn cả là, nếu hắn tức giận, thì dù cách xa mười vạn tám ngàn dặm, ta cũng nhìn ra ngay.


Ta không khỏi cảm thán:

Quả nhiên là luồng hắc khí dày đặc nhất mà ta từng thấy, công lực đúng là phi phàm!


So với hắn, hắc khí của người khác chẳng đáng nhắc đến chút nào.


12

Không biết từ ngày nào, trong cung trở nên vô cùng náo nhiệt.


Ngay cả cung điện xa xôi nhất như của ta cũng có thể nghe thấy tiếng động.


Ta trèo lên mái điện, chỉ thấy lửa bốc cháy ngút trời ngay chính giữa hoàng cung.


Cùng với ngọn lửa là luồng hắc khí xông thẳng lên tận mây xanh.


Không cần hỏi, chắc chắn đó là Kỳ Triệt.


Tim ta đập thình thịch, không biết vì sao.


Chỉ cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.


Ta vội vàng trèo xuống, ngoan ngoãn trốn vào trong cung.


Không lâu sau, bên ngoài vang lên giọng của mẫu phi.


Bà ta gào thét thảm thiết như ác quỷ:

"Sở Trường Từ!"


Ta sợ hãi co rút vào sâu hơn.


Tiếng bước chân của bà ta ngày càng gần, như thể giẫm ngay bên tai ta.


Rồi đột nhiên dừng lại.


Bà ta ngồi xuống, vừa vặn đối diện với ta—đứa bé đang trốn dưới gầm giường.


"Tìm thấy ngươi rồi, Trường Từ. Ngươi vẫn thích trốn ở đây như trước kia nhỉ?"


Ta đối diện với đôi mắt đầy oán độc của bà ta, sợ đến run rẩy.


Nhưng bà ta liền thô bạo kéo ta ra khỏi gầm giường.


Ta giãy giụa, cắn răng chống cự.


Một mũi tên xé gió bay đến, cắm thẳng vào đầu bà ta.


M á u chảy ra từ từ, trong ánh mắt bà ta vẫn còn sự không thể tin được.


Ta hoảng sợ bịt chặt miệng, không dám phát ra một tiếng động.


Nhưng người kia vẫn bước đến.


Cho đến khi ta nhìn thấy hắc khí tỏa ra trước mặt mình.


Ta lập tức bò ra khỏi gầm giường, nhào đến ôm chặt lấy hắn.


"Kỳ Triệt!"

Hắn toàn thân cứng đờ, vài giây sau mới vươn tay ôm lại ta, nhẹ nhàng vỗ lên lưng ta.


Sau đó hắn cúi xuống nhìn ta thật kỹ, dịu dàng trấn an:

"Không sao rồi, không sao rồi."


Ta mắt đỏ hoe chui ra khỏi lòng hắn, lúc này mới nhận ra phía sau hắn là vô số binh sĩ đang cúi đầu.


Ta ngơ ngác ngẩng lên nhìn hắn.


Hắn vỗ vỗ đầu ta, khẽ cười dỗ dành:

"Tỷ tỷ của ngươi đã trở về."


"Chúng ta đến điện Càn Nguyên gặp nàng ấy, được không?"

 

Loading...